Thẩm Nguyệt bước ra khỏi cửa, ánh mắt ái ngại nhìn hủ rượu quý. Thấy cô khó xử, anh liền vòng tay ôm lấy em cô, cất giọng khe khẽ:
"Ông ấy cũng tính là người nhà, đừng ngại nữa, chẳng phải em muốn tặng món quà ông thích sao?"
Cô ngước nhìn anh, khẽ nhăn mặt.
"Nhưng mà cái này cũng quá quý giá rồi! Chúng ta lại còn nhận không, em có chút... "
"Em không cần lo, nhà họ Âu vẫn thường xuyên chu cấp cho chú Mã, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ. Ngoan, đừng thấy khó chịu nữa, chúng ta về thôi!"
Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn nghe theo lời anh, bước lên xe, rời đi. Cô ôm chặt lấy bình rượu quý, sợ nó xảy ra bất trắc gì mà đổ vỡ, thì không chỉ không có quà tặng ông nội, mà còn phụ tấm chân tình của chú Mã nữa. Âu Thiên Hàn thấy cô có chút căng thẳng thì bật cười. Cô gái nhỏ này quả là ngốc!!!
Vẫn còn tận mấy ngày nữa mới tới đại thọ của ông nội nên Thẩm Nguyệt đặt hủ rượu lên trên kệ tủ, đẩy thật sâu vào bên trong, sợ nó rơi bể.
Thời gian này, cô vẫn đi học bình thường. Bách Nhã Đông vẫn luôn lẽo đẽo theo cô. Hôm nay, trong giờ giải lao, Thẩm Nguyệt ngồi trên bàn, hoàn thành nốt bài tập ở lớp. Dù sao tiết sau cũng là tiết tự học. Bạch Nhã Đông từ căn tin đi vào, trên tay cầm một lon nước lạnh. Anh lại gần, áp lên má Thẩm Nguyệt. Hơi lạnh làm cô giật mình, đưa mắt lên nhìn. Thấy Bạch Nhã Đông đứng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377563/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.