Cô ghé qua gian hàng đồ ăn vặt. Đôi mắt cô lộ rõ vẻ thích thú, Âu Thiên Hàn đẩy xe đưa theo phía sau, nhìn cô bật cười. Cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi. Thẩm Nguyệt đưa tay với một hộp bánh to ở trên kệ cao. Cô cố rướn người, nhón chân lên chạm vào hộp bánh kia. Bất chợt, Âu Thiên Hàn đến ngay sau lưng cô, nhẹ nhàng với tay lấy xuống. Cô nhìn anh, đôi mắt cảm kích. Âu Thiên Hàn đưa hộp bánh cho cô, khẽ nhăn mày, nói :
"Em quên mất là còn có anh sao? Sau này cứ dựa dẫm vào anh, biết chưa?"
Cô gật đầu, anh đưa tay chạm vào đỉnh mũi của cô, khẽ mắng yêu một tiếng :
"Ngốc!"
Nói rồi, anh quay lại đẩy xe đi. Thẩm Nguyệt lẽo đẽo theo sau. Cả hai nhanh chóng thanh toán rồi đi về. Anh tranh cầm hết túi đồ, chỉ để cô cầm tay anh mà bước đi. Thẩm Nguyệt cười hạnh phúc, gương mặt nũng nịu nói :
"Anh mà cứ như thế này mãi thì sau này em không thể rời xa anh mà tự lập được mất."
Anh đáp lại :
"Tốt nhất là như vậy. Em phải mãi mãi ở bên cạnh anh!"
Cô nhón chân, hôn nhẹ vào má anh. Âu Thiên Hàn mỉm cười, nắm tay cô rảo bước.
Cả hai vừa về đến nhà thì điện thoại của Âu Thiên Hàn vang lên, là tin nhắn của Âu Vĩ Dương :
"Tối nay về nhà ăn tối đi! Một mình con thôi!"
Đôi mắt anh không lộ chút cảm xúc, bấm xóa tin nhắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377547/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.