Âu Thiên Hàn đi ra, bộ dạng sảng khoái nhìn cô mỉm cười. Thẩm Nguyệt ngồi gọt táo, liếc mắt trừng anh, vẻ giận dỗi. Thấy anh bước gần tới ghế mình đang ngồi, cô lập tức ngồi xa ra, bộ dạng lạnh lùng. Âu Thiên Hàn càng cố nhích người ngồi lại gần cô, đến khi Thẩm Nguyệt không còn đường thoát mới từ từ vỗ về :
"Bảo bối, giận anh sao?"
Thẩm Nguyệt cao giọng, nói :
"Xí, ai thèm giận anh chứ!"
Âu Thiên Hàn hôn một cái vào má cô làm Thẩm Nguyệt giật mình, xoay lại định mắng anh. Không ngờ, Âu Thiên Hàn lại nhanh hơn một bước, lập tức bịt lấy môi cô bằng một nụ hôn sâu. Thẩm Nguyệt khẽ nhắm mắt, tận hưởng vị ngọt từ anh. Đây có lẽ là lần cuối cùng, cô và anh có thể gần gũi nhau thế này rồi!
Cả một mảng nắng chiều nhảy nhót trong căn phòng tràn ngập tình yêu. Anh và cô yêu nhau, yêu đến nỗi cảm thấy thật đau lòng...
Thấm thoát đã hơn hai tuần. Hôm nay là ngày mà Âu Thiên Hàn xuất viện. Anh đã hoàn toàn khỏe hẳn. Ngay từ sáng sớm, trợ lí Văn đã đưa xe đến chờ anh ở cổng bệnh viện. Cả Âu Vĩ Dương và Âu Tư Vĩ cũng đã đến. Hai người muốn anh về nhà chính để tiện chăm sóc nhưng Âu Thiên Hàn nhất mực phớt lờ, chỉ muốn để Thẩm Nguyệt chăm sóc. Âu Vĩ Dương cất giọng, lời nói ẩn đầy ý tứ sâu xa :
"Con cũng phải tập quen với việc không có cô ta đi!"
Nói rồi, quay lưng bước ra ngoài. Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377513/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.