Thẩm Nguyệt lập tức lao tới, ôm chầm lấy anh. Âu Thiên Hàn đứng đó, dang tay ra chào đón cô. Thẩm Nguyệt có chút bất ngờ, đến giờ vẫn chưa tin được, bèn lấy tay véo má mình một cái. Cô la oai oái rồi xoa xoa nhẹ, đưa mắt nhìn anh, giọng nũng nịu :
"Anh qua khi nào, sao không cho em biết?"
Âu Thiên Hàn xoa đầu cô, giọng cưng chiều :
"Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà!"
Thẩm Nguyệt nhìn anh, muốn ngắm cho kĩ càng một chút. Mới xa nhau có mấy tháng mà cô đã nhớ anh đến mất ăn mất ngủ rồi. Cô đưa tay, sờ vào xương hàm của anh, cất giọng chua xót :
"Sao anh lại ốm thế này chứ? Em đã bảo là phải ăn uống, nghỉ ngơi đúng giờ cơ mà!"
Giọng điệu cô thoáng chút tức giận. Âu Thiên Hàn mỉm cười, đặt nhẹ tay vào eo cô.
"Vì nhớ em quá đó, bà xã!"
Vừa nói, anh vừa chạm tay vào đỉnh mũi cô.
"Chúng ta về nhà thôi! Hôm nay em sẽ đãi anh một bữa thật ngon."
Thẩm Nguyệt hào hứng nói, rồi kéo tay anh đi. Âu Thiên Hàn thuận theo lời cô, bước theo sau.
"Em không định đi học à?"
"Em xin nghỉ. Khó lắm chúng ta mới có dịp gặp nhau, học hành gì chứ?"
Anh bật cười. Cô gái nhỏ của anh đã biết trốn học rồi cơ đấy, không phải lúc trước còn siêng năng lắm sao?
Cả hai đã về đến chung cư. Trên đường về, Thẩm Nguyệt cứ liến thoắt hỏi đủ thứ, Âu Thiên Hàn đều kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377477/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.