Chớp mắt một cái, 4 năm xa anh đã trôi qua rồi. Bao nhiêu nhớ nhung giờ đây đã được đền đáp. Âu Thiên Hàn cũng hay đi công tác, vẫn thường xuyên ghé thăm cô, nên không đến nỗi xa mặt cách lòng.
8 giờ 15 phút. Thẩm Nguyệt vừa bước xuống máy bay, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị của quê hương. Cô nhanh chóng đi hoàn tất hồ sơ nhập cảnh rồi tìm va\-li của mình.
Cô kéo va\-li nặng trịch bước ra ngoài cửa, ngóng đợi. Âu Thiên Hàn đã đứng đó từ lâu rồi, trên tay cầm một bó hoa hồng rất to, chắc là hơn cả trăm bông. Hôm nay anh không còn mặt vest trang nghiêm như mọi ngày nữa, thay vào đó là một chiếc áo len cổ lọ, khoác thêm một chiếc áo dáng dài phía bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô, anh đã giơ tay vẫy chào, Thẩm Nguyệt vui mừng, lập tức chạy lại ôm anh, nhấc cả hai chân lên khỏi mặt đất, bám vào người Âu Thiên Hàn. Anh mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
"Bà xã, chào mừng em trở về!"
Thẩm Nguyệt nhìn anh, tay đón nhận lấy bó hoa, che khuất cả tầm nhìn.
"Em nhớ anh chết mất!"
Âu Thiên Hàn nắm tay cô, bước ra ngoài bãi đỗ xe. Cất đồ đạc vào cốp xe xong, anh quay lại ngồi vào xe. Cả hai lại lao vun vút trên đường. Cô vừa nhìn cảnh vật xung quanh vừa cười đùa vui vẻ. 4 năm cô đi, cảnh vật thay đổi rất nhiều. Hai bên đường, những tòa nhà cao ốc đã mọc lên san sát nhau, phố xá cũng nhộn nhịp hơn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377473/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.