Nhìn anh bước đi hồi lâu, cô vẫn còn ngơ ngác. Tiếng chị quản lí gọi làm cô giật mình, lại vội vàng làm việc tiếp. Cô vẫn còn hơi ái ngại khi phải bưng rượu cho đàn ông.
Vóc dáng cô khá đẹp, do lao động nhiều nên nhìn khá gọn gàng, nhanh nhẹn, cộng thêm gương mặt ưa nhìn nên dễ lọt vào mắt xanh của khách. Ban đầu cô hơi lo lắng, thế nhưng mãi rồi cũng quen, cô cũng dần dần biết cách ứng xử khôn khéo hơn.
Một tuần sau. Cô đang ngồi giặt đồ thì bất chợt có tiếng la lớn phía sau.
"Thẩm Nguyệt, mày ra đây mau. Xem anh lớn nào tìm mày đây này."
Tiếng của cô nàng đỏng đảnh luôn chèn ép cô. Vội vàng rửa lại tay, cô nhanh chân bước ra ngoài. Là bọn đòi nợ, chẳng lẽ chúng theo cô tới tận đây sao. Cô không thể để liên lụy đến mọi người ở đây. Hơn nữa, khó lắm cô mới có công việc ổn định, không thể để mất được.
"À mày đây rồi!"
Bọn người gian ác kia thấy cô, gằn giọng.
"Bao giờ thì trả tiền đây. Mày định day dưa đến bao giờ. Hả??"
Tên cầm đầu hét lên làm cô giật mình. Cô gái nhỏ bé thu mình trước bọn chúng, nói nhỏ:
"Tôi nhất định sẽ trả. Xin các anh cho tôi ít ngày nữa. Tôi sẽ trả mà"
"Mày biết số tiền là bao nhiêu không?? 2 triệu đấy. Mày có thể trả trong vòng vài ngày được không??"
Cô bất ngờ. Chẳng phải ba nói là chỉ mượn có 5000 tệ thôi sao?? Sao bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con lại nhiều thế này?
" Mày thì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/151138/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.