Trông thấy nét hoang mang hiện rõ ra khuôn mặt Lâm Kính Tổ, Lý Đằng Phong mới nhận thức là mình hơi lỗ mãng, anh ta gãi đầu cười hòa hoãn với Lâm Kính Tổ.
Thấy Lý Đằng Phong mĩm cười, ngồi ngay ngắn trở lại, Lâm Kính Tổ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, y cầu trời cho cái tên kế bên mình đừng có làm gì quá khích nữa.
Suốt chặng đường, cả hai chỉ chăm chú nhìn về phía trước, không nói lời nào nữa.
Lý Đằng Phong buồn chán đánh giá xung quanh, nơi đang đi qua dường như đang ở bìa rừng, cây cối bắt đầu thưa thớt, thấp bé hơn.
Đi thêm một đoạn nữa, trên đường bắt đầu có người đi qua lại, có thể sắp đến khu dân cư nên mới có bóng dáng con người.
Điều kì lạ là những người ở đây mặc trang phục khá cổ, nam mặc trường bào, nữ mặc váy dài. Đầu tóc cũng buột lên một cách cầu kì, cả nam và nữ đều để tóc dài.
- Lâm lão ca, gần đây có đoàn phim hả?
Lý Đằng Phong không kiềm được thắc mắc, hỏi.
- Đoàn phim là gì?
Lâm Kính Tổ khó hiểu hỏi lại.
Lý Đằng Phong thầm nghĩ chẳng lẽ bây giờ còn có nơi vẫn duy trì lối sống phong kiến sao, nhưng theo trí nhớ của mình, Việt Nam đâu có nơi nào như vậy, kể cả khu vực gần Việt Nam cũng không có quốc gia nào. Không lẽ...
- Lâm lão ca, chúng ta đang ở đâu?
Lý Đằng Phong cố gắng bình tĩnh hỏi.
- Cách Bình Nguyên thành năm cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-ta-la-chu/3030916/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.