Kì Nhạc bảo Cố Bách ngừng lại, mở cửaxuống xe, sau đó nhìn anh rời đi. Cậu gọi điện thoại cho Vạn Lỗi hỏi địa điểm, tiếp theo đến đó ôn bài, đến giờ thì quay lại lớp học. Có lẽ dođã được Cố Bách nhắc nhở, lần này cậu mất sạch hứng thú với đám nữ sinhnhiệt tình kia, bình tĩnh vượt qua buổi chiều. Buổi tối cậu lại đến quán bar, tuần này cậu muốn đi làm, theo thời khoá biểu, có hai ngày cậu cólớp buổi tối, nhưng cậu cảm thấy thỉnh thoảng cúp hai buổi chắc khôngthành vấn đề.
Học kì này, thời khoá biểu của Cố Báchgần như chật kín, buổi tối cũng có lớp, vì vậy không thể đưa cậu đi. KìNhạc ăn uống đơn giản, tới quán bar vừa đúng sáu giờ rưỡi, cậu cử độngngón tay, đi lên đánh đàn. Vạn Lỗi vừa vào cửa, quán bar đã đổi hai bàihát, thấy trên sân khấu không có ca sĩ, Vạn Lỗi không khỏi kinh ngạc,hắn đi đến ngồi xuống bên quầy rượu. Vạn Lỗi không thích nơi này, lâulâu mới đến nghe hát, nhìn Trịnh Tiểu Viễn ở đằng xa một lát rồi nhanhchóng đi về, vì vậy hắn không có quen biết ai, thỉnh thoảng chỉ nói vàicâu với người pha chế rượu.
Thấy Vạn Lỗi đi vào, người pha chế rượucười chào hỏi, Vạn Lỗi cũng cười với người nọ, gọi một ly rượu rồi nhìnxung quanh. Người pha chế rượu làm việc ở đây đã lâu, có thể nhìn ra Vạn Lỗi có ý với Trịnh Tiểu Viễn, vì vậy chỉ vào góc sân khấu: “Ở đằng kia, người đang đánh đàn ấy.”
Vạn Lỗi nhìn sang, lập tức ngơ ngẩn, cậu ấy học piano lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-dien-roi/2151369/chuong-42-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.