Được Cố Bách cho vào ở chung, Kì Nhạc vôcùng sung sướng, tuy không muốn chờ thêm một phút nào nữa, nhưng cậu cảm thấy không nên biểu hiện quá lộ liễu, vì thế trước tiên thu dọn đồ đạccho con mèo, giả vờ hỏi: “Tôi còn chưa thu dọn đồ đạc, bây giờ đã hơnchín giờ rồi, hay là..... Ngày mai tôi đến được không?” Kì Nhạc ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Cố Bách, thầm nghĩ cậu đừng gật đầu đồng ýnha, rạng sáng mấy hôm trước tớ còn chạy qua nhà cậu mà, giờ đó còn được thì giờ này có hề gì, thời gian không phải là vấn đề!
Cố Bách hiểu cậu như lòng bàn tay, hiểnnhiên cũng biết cậu đang nghĩ gì, thật ra anh chỉ hận không thể khiêngcậu về nhà ngay lập tức, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu, vì thếđành phải ráng nhịn, cầm đồ của con mèo lên: “Cũng được, tôi đưa mèo vềtrước vậy.” Cố Bách ôm con mèo trước ngực, không dùng quá nhiều lực đểgiữ nó, anh mở cửa phòng ngủ ra, muốn cho nó biết mình sắp đưa nó đi.
Mẹ nó, mày giả vờ nữa đi, kì này tiêuthật rồi..... Kì Nhạc oán thầm trong lòng, buồn bã đứng dậy tiễn CốBách, thầm nghĩ không có gì, cùng lắm thì nhịn thêm một đêm nữa vậy, dùsao cũng quen rồi, trừ phi hai người kia chơi mấy trò khẩu vị nặng.
Thấy mình bị tên chủ nhân điên khùng ômra cửa, Tiểu Quyển vội vàng nhảy xuống, vọt thẳng vào trong nhà, duỗimóng vuốt ra ôm lấy Kì Nhạc, cọ cọ vào cổ cậu: “Meo meo meo —!”
Mấy ngày nay vất vả lắm mới được ăn uốngbình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-dien-roi/2151345/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.