Kì Nhạc dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Cố Bách, giả ngu: “Anh nói gì?”
“Nhị Quyển.” Cố Bách nhắc nhở, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu, “Trướckhi té xỉu cậu đã gọi cái tên này của tôi, làm thế nào mà cậu biết đượcnó?”
“.....” Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, bắt đầu run rẩy.
Cậu và Cố Bách sống nương tựa nhau đã lâu, vì thế cậu hiểu Cố Báchhơn bạn bè bình thường rất nhiều. Gia tộc của Cố Bách rất lớn, có rấtnhiều nhánh, thế hệ trước thích dùng số để sắp xếp thứ tự con cháu đượcsinh ra, mỗi thế hệ dùng mỗi danh tự khác nhau, thế hệ của bố Cố Báchgọi là “Mao” (lông),từ trên xuống dưới là Đại Mao, Nhị Mao. Thế hệ của Cố Bách gọi là “Quyển” (vòng),đương nhiên tên này chỉ dùng với con trai, con gái sẽ dùng hai chữ giống nhau làm nhũ danh, ví dụ như Niếp Niếp.
Trong đám con trai đồng lứa, Cố Bách đứng hàng thứ hai, cho nên gọi là Nhị Quyển.
Đặt tên như thế để cho tiện, chỉ có người trong gia đình mới gọi cáitên đó, vì vậy thầy giáo và bạn học của Cố Bách không hề biết điều này,bố mẹ Cố Bách hiển nhiên sẽ không kêu con trai mình bằng cái tên quê mùa như vậy, chỉ kêu là Tiểu Bách. Sau này các đời trước lần lượt qua đời,một số nhánh trong gia tộc lần lượt chuyển đi, vì thế lúc Cố Bách lênlớp năm, trên cơ bản không còn ai gọi anh bằng cái tên đó nữa, trái lạikhi còn bé, Kì Nhạc nghe mọi người gọi Cố Bách là “Nhị Quyển”, cảm thấyrất dễ nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-dien-roi/2151304/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.