Mắt trái của Ninh Tiêu vẫn còn tụ máu bầm, hắn nhìn Kì Nhạc, tuygiọng điệu của người này hoàn toàn khác so với lúc trước, nhưng nếu cóthể nói ra câu vừa rồi, chứng tỏ trí nhớ của cậu ta đã hồi phục như cũ.Ninh Tiêu cảm thấy trong lòng dâng lên sự chán ghét quen thuộc, thật sựkhông muốn phí thêm giây nào với người này, hắn đeo kính lên rồi xoayngười bỏ đi: “Dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ, nhớ phải giặt hết mớ quầnáo, buổi tối khi tôi về nhà, tốt nhất cậu nên trốn trong phòng mình, nếu không thì lập tức thu dọn đồ đạc biến khỏi mắt tôi, tạm thời tôi khôngmuốn nhìn thấy cậu.”
Mặt Trẻ Con thấy Ninh Tiêu muốn đi thì vội vàng chạy theo sau, cậucũng đã nghe những lời Kì Nhạc vừa nói, trong lòng không biết là tư vịgì. Mặt Trẻ Con áy náy nhìn Kì Nhạc, sau khi để lại một câu “anh TiểuViễn, em xin lỗi” rồi mới rời đi.
Nhà trọ đơn giản với hai phòng ngủ và một phòng khách, Kì Nhạc ngồico ro trên ghế sô pha, tay vẫn níu chặt vạt áo của Diệp Thủy Xuyên, ngẩn người nhìn cánh cửa vừa đóng lại: “Chuyện gì vậy, bọn họ đập trúng đầuà?”
Ẻo Lả đang định gọi điện thoại thông báo kết quả ván cược cho mọingười, nghe vậy thì giật mình, vội vàng cất di động, im lặng quan sát Kì Nhạc. Diệp Thủy Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Viễn, bây giờ em nhớ đượcbao nhiêu rồi?”
Kì Nhạc quay đầu nhìn Diệp Thủy Xuyên, cặp mắt đờ đẫn do vẫn còn sayrượu: “Anh hai, anh đừng hi vọng nữa, chứng mất trí nhớ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-dien-roi/2151299/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.