Thành phố C, bệnh viện Thần Ái, khu nội trú số 2 lầu 6.
*Thần Ái ở đây không phải là thần tình yêu nên giữ nguyên tên nhé.
Kì Nhạc nằm trên giường bệnh không ngừng lảm nhảm: “Trong tủ quần áocủa tớ có mấy bức tranh, là mấy bức tớ định đưa cho các cậu, nhớ bảoquản cho tốt, lỡ sau này tớ nổi tiếng, mấy cái đó sẽ rất có giá trị,phía trên còn có chữ kí, các cậu đừng vứt lung tung đấy...”
“Tớ chắc chắn sẽ không vứt lung tung, nhưng cậu tự đưa thì tốt hơn.” Cố Bách nắm tay cậu, cố gắng giữ nụ cười thản nhiên.
“A... Được.” Tuy sắc mặt Kì Nhạc tái nhợt nhưng tròng mắt lại rấtsáng, tinh thần trông khá tốt, cậu quay đầu nhìn Cố Bách, “Trong tủ quần áo của tớ còn nửa thùng sữa, ngày mai sẽ hết hạn, Nhị Quyển, lát nữacậu đem về uống hết giúp tớ đi.”
Cố Bách: “...”
“Hình như còn nửa cây chân giò hun khói, cậu cũng ăn luôn đi.” KìNhạc nghĩ nghĩ, “À, hình như tớ chưa giặt vớ, cậu giặt giúp tớ đi, cònnữa...”
“Cậu mơ đi.” Cố Bách ngắt lời, “Sau khi xuất viện cậu tự mà làm.”
Kì Nhạc cười cười: “Tớ muốn ăn vịt nướng ở tiệm vịt nướng gần trường.”
“Ừ, mai mốt tớ mời cậu đi ăn.”
Kì Nhạc ậm ừ trả lời, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, vài y tá bướcvào, hiển nhiên đã đến giờ phẫu thuật. Kì Nhạc nhìn về phía nhóm nam nữđứng bên cạnh, theo bản năng muốn nói gì đó, thế nhưng rốt cuộc cũngkhông nói gì. Mấy năm nay bố mẹ hao hết tâm tư vì cậu, những gì cần nóiđã nói rồi, bây giờ nói gì đi nữa cũng sẽ khiến mọi người khóc mà thôi.Hốc mắt mẹ Kì đỏ hoe: “Mọi người ở ngoài chờ con.”
Kì Nhạc gật gật đầu, tầm mắt chuyển sang hướng cô gái đứng bên cạnh, đây là bạn gái của cậu.
Cô nàng cười cười: “Em cũng chờ anh.”
Kì Nhạc nhìn xung quanh một vòng, người nhà, bạn bè, người yêu, những tình cảm bình thường muốn có đều có đủ, cậu cảm thấy cuộc đời này không uổng chút nào. Vài y tá đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh, Kì Nhạc liếc nhìnbé trai đang nắm tay mẹ Kì: “Em trai, sau này phải chăm sóc bố mẹ chothật tốt.”
Rốt cuộc mẹ Kì cũng không nhịn được bật khóc: “Thằng nhóc này, nói bậy bạ gì đó?”
Kì Nhạc vội vàng nói thêm một câu: “Em trai, em phải ngoan ngoãn nghe lời, anh hai phẫu thuật xong sẽ mua kẹo cho em ăn.”
Bố Kì nhìn con trai đang cười với mình, do bị bệnh tim nên môi có màu tím bầm đặc trưng. Lòng ông nhói đau, ông cố gắng ngăn chặn sự chua xót dâng lên mũi, nhẹ nhàng sờ đầu con trai. Tất cả mọi người đều đi theosau, Kì Nhạc được đẩy ra khỏi phòng bệnh 606, ngồi thang máy lên lầu 8,sau đó được đẩy vào phòng phẫu thuật 808. Kì Nhạc âm thầm gật đầu, sốnày may mắn đây, có lẽ mình sẽ không sao.
*Số 8 được coi là số may mắn ở Trung Quốc vì nó phát âm gần giống chữ “phát” trong “phát tài”.
Thấy Kì Nhạc sắp vào trong, Cố Bách phân vân một chút rồi bước lêntrước hai bước đuổi theo: “Tiểu Nhạc, có một chuyện tớ vẫn luôn muốn nói cho cậu biết.”
“Hả?” Kì Nhạc nhìn anh, “Chuyện gì?”
Trong mắt Cố Bách hiện lên cảm xúc mãnh liệt: “Chờ cậu phẫu thuật xong, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Kì Nhạc chơi với Cố Bách từ nhỏ đến lớn, vì vậy chỉ nhìn một cái làbiết ngay người này không nói dối, hơn nữa chuyện này còn rất quantrọng. Cậu cố gắng nhìn ra ngoài xuyên qua khe hở giữa hai cánh cửa, xác suất thành công của ca phẫu thuật không cao, nếu thất bại, cậu sẽ không bao giờ biết chuyện kia là chuyện gì, một là đừng nói, chứ nói một nửarồi lại thôi như thế thật khiến người ta tò mò. Nếu cậu chết, đây nhấtđịnh sẽ là một trong những chuyện mà cậu tiếc nuối nhất.
“Nhị Quyển khốn kiếp...”
“Kịch” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Ý thức của Kì Nhạc dần dần trở nên mơ hồ, cậu có cảm giác mình quanhquẩn trong bóng đêm thật lâu, sau đó nhìn thấy một tia sáng ở phíatrước, giống như có một cánh cửa đang từ từ mở ra, thậm chí bên tai cònnghe thấy tiếng “két”. Luồng sáng kia càng lúc càng sáng, do bị ánh sáng chiếu thẳng vào nên cậu phải nhắm mắt lại, đợi đến khi mở ra lần nữa,cậu thấy mình đang nằm trên giường bệnh, thân thể không còn cảm giác suy yếu như lúc trước, có điều đầu rất là đau, giống như từng bị người tađập mạnh một cái.
Đây là phòng bệnh dành cho ba người, cậu đang nằm ở giường chínhgiữa, hai bên trái phải trống không, lúc này trong phòng chỉ có một mình cậu. Kì Nhạc giật mình ngồi dậy, chỉ thấy trên chiếc chăn trắng nhưtuyết in bốn chữ to: Bệnh viện Thần Ái. Phía dưới là hàng chữ nhỏ: Thầnlinh yêu tất cả mọi người.
Kì Nhạc âm thầm gật đầu, đúng là bệnh viện này rồi, nhưng đây khôngphải là phòng bệnh lúc trước của mình, đây là đâu? Cậu sờ sờ ngực theothói quen, sau đó lập tức sửng sốt, trên ngực không có băng vải cũngkhông có cảm giác đau đớn, chẳng lẽ mình không có phẫu thuật? Kì Nhạccởi quần áo bệnh nhân ra, sau đó cúi đầu nhìn tay và ngực của mình, cậuhíp mắt lại, thân thể này... Hình như không phải của cậu.
Lúc này cửa phòng rắc một tiếng mở ra, người bước vào ngẩn ra một lát, sau đó vội vàng chạy ào tới: “Tỉnh rồi? Tỉnh rồi hả?”
Kì Nhạc há miệng, không nói được chữ nào, sống ở thời đại này dĩnhiên phải biết một từ rất phổ biến, đó chính là “xuyên qua”, lẽ nàomình đã trúng độc đắc?
“Sao vậy?” Người nọ lo lắng vẫy vẫy tay, “Đây là số mấy?”
“Hai...”
“Ừ, không có ngốc.” Người nọ ngồi xuống, im lặng một chút rồi nói,“Anh nghe nói lúc em về nhà thì bắt gặp Ninh Tiêu đang lên giường vớithằng đê tiện kia phải không?”
Kì Nhạc chưa kịp hiểu gì, chỉ lên tiếng theo phản xạ tự nhiên: “... Hả?”
“Hả cái gì? Chuyện này đã truyền ra ngoài hết rồi, em đừng tưởng cứgiả ngu là có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra!” Người nọ đaulòng nói, “Tiểu Viễn, mẹ nó em đúng là thằng ngu, anh đã nói với em baonhiều lần rồi, nó là đồ cặn bã, sao em không chịu nghe?”
Kì Nhạc từ từ lấy lại bình tĩnh, cậu giương mắt nhìn chàng trai lớnlên trông rất giống yêu tinh trước mặt, chấp nhận số phận mở miệng:“Chuyện đó...”
“Sao đây, còn muốn viện lí do bao che cho nó?” Yêu Tinh cười lạnh,“Em hôn mê suốt hai ngày nay, cái thằng Ninh Tiêu chẳng thèm đến liếcmột cái, sự thật là nó không có yêu em, nó chưa từng nghiêm túc với em,em tỉnh lại đi Tiểu Viễn!” Nói xong còn kích động nắm tay Kì Nhạc lắclắc.
Chết tiệt... Kì Nhạc cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, giống như có ai cầm cây búa đập liên tục vào huyệt thái dương của mình, may làngười này chỉ lắc có hai cái, nếu không chắc chắn cậu sẽ ngất nữa choxem, cậu nén giận nói: “Anh nghe tôi nói đã.....”
“Còn gì để nói chứ?” Yêu Tinh lớn tiếng cắt lời, “Sau khi xuất viện,em lập tức chuyển nhà cho anh, đừng ở chung với cái thằng đó nữa. Emcũng không phải người hầu của nó, tại sao mỗi ngày đều bị nó sai làm cái này cái nọ? Tiểu Viễn, anh nói cho em biết, nếu lần này em cứ bám lấynó một cách rẻ tiền như vậy, anh sẽ đánh chết em!”
Kì Nhạc nghe xong mới hiểu được đôi chút, thì ra là chuyện xưa cẩuhuyết “anh yêu em nhưng em không yêu anh”, đã vậy nhân vật chính cònthảm đến mức phải tận mắt chứng kiến cảnh nóng live của người tronglòng, chắc do sốc quá nên mình mới xuyên qua, hình như người mà chủ nhân cơ thể này yêu tên là Ninh Tiêu thì phải? Hừ, dám lên giường với ngườikhác ngay trong chính căn nhà của cả hai, loại đàn bà này vứt đi là vừa. Kì Nhạc chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, cậu đưa tay lên xoa trán, sau đóthở dài một hơi, khó trách lại ra nông nỗi này, thì ra trên đầu có quấnmột lớp băng vải.
“Tiểu Viễn?” Yêu Tinh tiến lại gần, thấy sắc mặt không ổn của cậu thì vội vàng đứng dậy, “Anh đi tìm bác sĩ... Bọn mày tới đây làm gì?!”
Kì Nhạc ngẩng đầu, ở cửa ra vào đột nhiên xuất hiện thêm vài người.Yêu Tinh dùng âm thanh mỉa mai cười lạnh: “Đúng là rồng đến nhà tôm, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao? Còn mày nữa, cái thằng đê tiện, bìnhthường Tiểu Viễn đối xử với mày không tệ, không ngờ mày lại lên giườngvới Ninh Tiêu sau lưng nó, mày còn dám vác mặt tới nữa sao?”
Trong số những người vừa tới đã có người nổi giận, hắn ta cong lan hoa chỉ [1] lên: “Cái miệng của mày bẩn vừa thôi nhé, em trai tao đê tiện ở chỗnào? Còn cái thằng kia, Ninh Tiêu vốn dĩ không thích nó, vậy mà ngày nào nó cũng không biết xấu hổ quấn lấy người ta, ai cũng biết nó là kẻ đêtiện!”
Trán của Kì Nhạc giật giật, cậu biết người bị mắng là chủ nhân cơ thể này chứ không phải mình, vì vậy cậu cố kìm nén cơn giận, trong lòngchửi thầm “cái tên ẻo lả chết tiệt”!
Yêu Tinh không nhịn được nữa, ném túi xách trên vai xuống rồi xắn tay áo nhào qua. Tên kia cũng không cam lòng yếu thế, hùng hổ xông lên đánh nhau, hiện trường lập tức loạn hết cả lên. Kì Nhạc vô cùng cảm động, vì một câu nói mà đánh nhau, trước kia Cố Bách cũng che chở cậu như vậy,xem ra quan hệ giữa Yêu Tinh và chủ nhân cơ thể này rất tốt.
Nhóm mới đến có tổng cộng bốn người, Yêu Tinh đang đánh nhau bất phân thắng bại một người trong số đó, hai người khác vội vàng can ngăn, chỉcó một người đàn ông không hề nhúc nhích, chỉ đứng tựa vào tường khoanhtay trước ngực. Kì Nhạc đánh giá, người này khá đẹp trai, con ngươi sâuthẳm, môi mỏng, vừa nhìn là biết là loại lạnh lùng vô tình, cậu hỏi:“Anh mặc kệ bọn họ?”
Ninh Tiêu liếc cậu một cái, sau đó chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không thèm trả lời.
Mẹ nó, còn bày đặt làm giá nữa. Kì Nhạc quay lại nhìn cục diện hỗnloạn, chỉ thấy Yêu Tinh đang ra sức giãy khỏi hai người đang ngăn cảnmình, hoàn toàn mặc kệ chuyện quần áo đã bị xé nát. Yêu Tinh đè đốiphương xuống đất, hung hăng đấm mấy cái: “Em trai của mày đê tiện nhưvậy, mày cũng chẳng phải loại tốt lành gì, lúc trước mày cướp người củatao tao còn chưa tính sổ với mày!”
Đối phương rên một tiếng, đỡ lấy nắm đấm đang đánh về phía mình, sauđó trả lại mấy đấm: “Mày còn dám nhắc tới chuyện đó, mày ném hết quần áo của tao, hại tao suýt chút nữa phải khỏa thân chạy về nhà!”
“......” Kì Nhạc giật giật khóe miệng, thì ra hai người này đãcó thù oán từ trước, làm cậu mất công cảm động nãy giờ. Cậu bước xuốnggiường, chuẩn bị ra ngoài tìm người hỏi xem bây giờ là năm nào, khôngquên thuận miệng khuyên nhủ cho có lệ: “Ở đâu chả có hoa thơm cỏ ngọt,đừng vì một người phụ nữ mà tổn hại hòa khí....”
Hai người kia mắt điếc tai ngơ, Yêu Tinh thấy mình không thể giãythoát, vì vậy liền chụp lấy cánh tay đối phương, hung hăng cắn một cái.Tên kia kêu thảm thiết, vội vàng quơ lấy trái cây bạn bè mang theo, chỉnghe rắc một tiếng, trái dưa hấu vỡ ra trên đầu Yêu Tinh, trông cực kìthê thảm.
Kì Nhạc: “....”
Lúc này cậu đã lướt qua bọn họ, tên kia tưởng cậu muốn tới giúp YêuTinh, vì thế thuận tay quơ thêm một trái ném qua: “Cỡ mày mà cũng dámqua đây?”
Quả dưa hấu kia “bịch” một tiếng đập vào mặt Kì Nhạc với tốc độ sấmsét, sau đó từ từ trượt xuống, để lại một đống hỗn độn. Tên kia cứ tưởng sẽ nhìn thấy biểu tình yếu đuối như mọi khi của đối phương, ai ngờchuyện đó lại không xảy ra, hai mắt Kì Nhạc trầm xuống, ẩn trong đó làdấu hiệu sắp nổi bão, khiến cho tên kia ngây ngẩn cả người.
“Thằng khốn!” Yêu Tinh rống giận, nhân cơ hội lật ngược tình thế, nhào lên người tên kia.
Kì Nhạc chậm rãi lau mặt, chậm rãi mỉm cười, sau đó túm Yêu Tinh némsang một bên, nhào lên người tên kia, lấy miếng dưa từ quả dưa dấu đã vỡ nát đập vô mặt hắn, ruột dưa hấu văng tung tóe: “Mẹ kiếp, mày dám đánhtao?!”
Tên kia ngẩn ra, những người còn lại đều bị cảnh tượng này làm hếthồn, nhất thời quên cả việc can ngăn. Kì Nhạc giữ chặt đối phương, chỉtrong giây lát dưa hấu chỉ còn lại lớp vỏ, cậu ném đi rồi lấy miếng khác đập tiếp, tốc độ cực kì nhanh, chỉ mất vài giây đã đập hết toàn bộ dưahấu lên mặt người nọ. Sau khi kết thúc, mặt mũi của người nọ đã biếndạng.
Ninh Tiêu: “......”
Những người còn lại: “= 口 =”
Yêu Tinh lấy ra cái áo trong túi xách, vừa lau mặt vừa cảm thán: “Ấy trời, thảm quá, thảm quá.....”
Hai người xông vào can ngăn lúc nãy rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàngtiến lên đỡ bạn mình. Kì Nhạc không chờ bọn họ đến gần đã từ từ đứngdậy, bình tĩnh sửa sang lại quần áo. Sau chuyện lộn xộn này, đầu cậucàng đau hơn. Cậu lấy tay xoa trán, thầm nghĩ sao đến giờ mà y tá vẫnchưa tới, đột nhiên nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng động ồn ào,tiếp theo một người đàn ông đầu quấn băng xông ra cửa, phía sau có mấyngười đang lôi hắn về, hắn kêu to: “Đây không phải là cơ thể của tôi,tôi chỉ làm phẫu thuật một chút thôi, sao lại biến thành thế này? Bệnhviện này nguy hiểm quá tôi muốn xuất viện á a a!”
Kì Nhạc kích động, vừa định chạy ra ngoài nói mình cũng giống hắn,sau đó chợt nghe tiếng bác sĩ rít gào: “Tôi liên lạc với khoa tâm thầnrồi, mau giữ hắn lại! Sao chuyện này xảy ra hoài thế! Thuốc an thần đâu? Tiêm cho hắn ngay!”
Kì Nhạc: “= 口 =”
Yêu Tinh tiến lên: “..... Tiểu Viễn?”
Kì Nhạc nhanh chóng thu tay lại, rất thức thời thốt ra lời thoại cẩu huyết: “Hình như tôi.... Mất trí nhớ rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]