Bữa cơm chiều nhẹ nhàng trôi qua trong không khí ấm cúng và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không phải chỉ vì những món ăn được trang trí bắt mắt với mẫu công thức cầu kỳ hay quá đắt đỏ cao siêu mà đơn giản vì nó...có cảm giác của một gia đình.
Với Lập Viễn Sa mà nói đó là cảm giác mà cô thèm thuồng nhất khi phải xa nhà theo đuổi đam mê của mình, rất lâu rồi mới có thể tận hưởng lại. Nhưng. Muốn là có, về là sẽ được, còn với Đài Thái Ngữ nó lại chính là nỗi khát khao vô thực. Sống chung một dải đất, hưởng cùng bầu không khí, cách nhau chỉ đôi mươi cây số mà khoảnh khắc tất cả cùng nhau ngồi lại dưới một mái nhà để thưởng thức một bữa cơm cho trọn vẹn cũng là điều xa xỉ mà cô ao ước mộng mị suốt tận 9 năm trời.
Toàn cảnh nhìn Lập Viễn Sa trong vòng tay yêu thương, được mọi người nồng hậu chào đón khi trở về mà quả tim đỏ thẫm đang dao động nhiệt thành của Đài Thái Ngữ bỗng chốc hẫng đi một nhịp. Cô khẽ cúi mặt cố giấu đi giọt lệ đang trực trào nơi khóe mắt mà lòng lại trở nên đau nhói và khó chịu đến vô hạn.
- "No quá đi mất!"
Lập Viễn Sa từ phòng bếp mang theo dĩa trái cây bước ra cẩn thận để lên bàn rồi thoải mái ngồi cạnh Đài Thái Ngữ tự ý tựa đầu vào vai cô xoa xoa bụng làm ra điệu bộ nũng nịu.
Đài Thái Ngữ tinh ý cảm nhận rõ được sự đối nghịch giữa vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693828/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.