Phòng kín, hai cảnh sát viên quân phục chỉn chu, mặt lạnh như băng, nghiêm chỉnh canh gác phía cửa một nét gợn sóng cũng không có lấy.
Cạnh cửa sổ, một gã đàn ông đeo kính hướng mắt xuống nhìn đồng hồ liền lập tức dời bước đến chỗ Lê Quỳ trong bộ đồ xanh rêu đặc thù đang nhàn nhã yên vị trên ghế hơi cúi người cất giọng kính cẩn:
- "Lê tổng, đã đến giờ rồi. Chúng ta ra ngoài thôi."
- "Khoan đã."
Hai từ của lão một giây níu bước chân của tên luật sư riêng, hắn ta khựng người quay lại lên tiếng:
- "Anh còn chuyện gì muốn căn dặn sao?"
Lê Quỳ không vội đáp, lão liếc mắt về phía cảnh sát rồi nhanh chóng phất tay ra hiệu. Hiểu ý, tên luật sư ấy đánh mặt nhẹ sang một bên cẩn trọng quan sát tình hình phía sau, nhận thấy không có điều đáng ngại hắn liền hạ thấp người lại gần sát với Lê Quỳ, ghé tai chờ đợi.
- "Cậu nói xem khẩu ngữ Đài Di Giai ra sao mà tiếng tăm lại gần ngang tầm với tôi thế?"
"Hơ! Không bằng đến hơn ông thì thôi lấy đâu ra gần bằng chứ!"
Đến cả tên luật sư biện hộ cho lão cũng không nhịn được mà xém phì cười trước độ tự luyến vượt quá hạn định này. Nhưng muốn có cơm ăn thì vẫn là phải nương theo:
- "Ờm...không đáng lo ngại. Cô ta chỉ nhờ danh tiếng của người ba làm thẩm phán thôi, năng lực cũng thuộc dạng bình thường. Hôm nay, gặp Hạ Nghi Bình tôi rồi thì kỷ lục trăm trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693771/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.