- "Yêu em và xin lỗi em!
Nếu có kiếp sau tôi nguyện làm một người đàn ông, vẫn yêu em, bên em và bù đắp hết những tổn thương mà tôi đã để lại trong em.
Tạm biệt!"
Bóng tối hắc ám bao trùm bên trong, ánh trăng sáng soi rọi xuyên qua tấm màn lụa mỏng. Đài Thái Ngữ nằm trên giường, mái tóc vàng thả dài trên gối, mặt quay ra cửa sổ, bóng dáng gầy yếu mà đơn bạc, nhìn thoạt yên bình nhưng một thời dậy sóng.
Lập Viễn Sa chỉ dám đứng nhìn từ xa, những cơn đau nhói liên hồi hoành hành nơi ngực trái như thể tự tay mình cầm dao mà đâm liền nhát mạnh vào tim. Đôi lời thỏ thẻ đủ để nghe rồi cũng cúi xuống lặng lẽ kéo vali rời đi.
Tiếng bước chân tuy rất nhẹ nhàng nhưng giữa cái tĩnh mịch này thì lại truyền đến tai rõ mồn một. Cũng như khoảng cách giữa hai người hiện tại, trong vùng tiệm cận biết là sắp xa nhau nhưng lại chẳng có ý giữ lấy nhau.
Xa dần xa dần và...
"Cạch"
Cánh cửa chính thức đóng lại, nước mắt Thái Ngữ cũng bắt đầu tuôn trào mãnh liệt. Cắn chặt răng, tay bấu mạnh tấm chăn, cố nén giữ tiếng thút thít nát lòng chỉ dừng lại ở nơi cổ họng.
Đấu tranh dữ dội nhưng lần này lý trí đã chiến thắng mất rồi. Nó không cho phép cô động lòng, nó cản trở bước chân cô quay lại, nó không cho phép cô yếu đuối, bi lụy trước con người này thêm một lần nào nữa.
Ra đến cổng
- "Nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693702/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.