Biệt phủ
Không khí ảm đạm từ con người trên bàn lan tràn khắp căn bếp.
Tiêu Châu vừa đưa muỗng cơm vào miệng vừa sụt sùi bế tắc. Hễ cứ nghĩ đến cảnh mẹ mình bị người ta trả về vì nợ tiền viện phí là lòng lại đau như cắt. Mẹ Tiêu Châu vốn bị viêm phổi nặng, nếu không được ở viện điều trị thì cô bé không dám nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao. Chưa kể, Tiêu Châu còn có một đứa em trai mới học lớp 3, học phí kì này còn chưa đóng cho nhóc, nhà trường hạn cho 1 tuần nữa mà không hoàn thành thì sẽ bị đuổi học. Mà tiền lương tháng rồi Tiêu Châu chưa đụng tới một đồng đã trả lãi cho bọn giang hồ hết rồi. Còn đâu mà gửi về cho 2 người họ?
Số tiền mình giữ lại không được phép. Càng nghĩ càng bất lực. Hạt cơm trong miệng hôm nay sao lại mặn chát thế này!
- "Alo! Mẹ à! Mẹ khỏe chưa? Còn ho nhiều không?"
Điện thoại reo lên. Nhìn vào màn hình Tiêu Châu cố nén buồn rầu bắt máy.
Nghe được giọng con gái thì bà mừng lắm. Nồng nã trả lời Tiêu Châu:
- ["Mẹ đỡ nhiều rồi. Con đừng có lo!"]
- "Thằng Quân vẫn đi học đều chứ mẹ?"
- ["Yên tâm đi! Thằng nhỏ ngoan lắm. Sáng đi học về, chiều lại đi đánh giày, bao nhiêu tiền cũng đưa cho mẹ giữ. Tối mang cả tập vở vào bệnh viện vừa học vừa chăm mẹ đấy."]
- "Vậy thì tốt. Mà mẹ này..."
Tiêu Châu bỗng ngập ngừng. Câu này thật sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693668/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.