Nói xong thì Tiêu Châu cũng từ trong đi ra, tay cầm theo khay đựng 4 cốc nước ép, đưa tận tay cho từng người với lời mời mọc lễ phép.
Nhưng chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu đến chỗ Lập Viễn Sa, Tiêu Châu không ngẩng mặt lên.
- "Cô chủ! Thời tiết dạo này cũng chưa lạnh lắm. Sao môi cô lại bị rách thế kia!"
Câu nói vô tư của Tiêu Châu lại vô tình khiến bà và ba cô theo quán tính bất giác đánh mắt nhìn chăm chú. Phần Đài Thái Ngữ vừa mới hớp được ngụm nước không phải kịp giữ lại đã vì sặc mà phụt ra mất rồi.
Người cứng đờ, mặt sẫm lại. Lập Viễn Sa còn chưa thể mở miệng thì Tiêu Châu đã tiếp tục bằng khuôn mặt ngây thơ vô...số tội kia:
- "Cô có muốn bôi thuốc không? Con lấy cho cô. Thuốc này là thuốc gia truyền của nhà con. Rất hay đó..."
- "Không cần! Mày...nấu nướng gì xong chưa mà ra đây nhiều chuyện vậy hở?"
Cô Lập đây là thẹn quá hóa giận sao! Không thì sao lại đáp lại sự quan tâm của người ta bằng cái ngữ điệu cau có khó chịu như thế chứ.
- "Dạ sắp xong rồi!"
- "Vậy thì vào làm nhanh lên. Bớt lắm lời lại."
Tiêu Châu gãi gãi đầu, bỏ ra 1 chữ "dạ" trong vô vàn thắc mắc. Không quan tâm thì trách người ta vô ý. Còn khi để tâm han hỏi ân cần thì lại bị mắng là lắm chuyện già mồm. Chẳng biết phải làm sao mới vừa được lòng được bà cô già khó tính này đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693626/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.