Nhàn Hy nheo mắt tỉnh dậy, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào khiến cô nhíu mày. Khi đã quen với ánh sáng, cô nhìn xung quanh và nhận ra đây là biệt thự của Huyền Giới. Nụ cười nở trên môi, Nhàn Hy vội vàng chạy xuống giường, háo hức tìm kiếm Huyền Giới để trò chuyện.
Tuy nhiên, khi đôi chân vừa chạm đất, tiếng động lớn vang lên khiến Nhàn Hy choáng váng ngã khụy xuống. Cơn đau đầu do bia rượu vẫn còn dai dẳng khiến cô phải mất một lúc để lấy lại bình tĩnh. Nhàn Hy gượng đứng dậy và chạy ra khỏi phòng, tiếng gọi Huyền Giới vang vọng khắp hành lang.
Dì Dung xuất hiện, dịu dàng dìu dắt Nhàn Hy vào bếp. "Con tỉnh rồi à? Dì nấu canh giải rượu cho con đây, ăn vào cho đỡ khó chịu", dì Dung ân cần nói. Nhàn Hy gật đầu cảm ơn nhưng tâm trí cô vẫn hướng về Huyền Giới. "Dì ơi,
Huyền Giới chú ấy đâu rồi ạ?", Nhàn Hy hỏi vội vã, bỏ qua bát canh đang bốc khói nghi ngút trước mặt.
Dì Dung vừa trả lời vừa nhẹ nhàng kéo Nhàn Hy vào bàn ăn: "Cậu ấy đi làm rồi, con ăn đi cho đỡ đói". Nhàn Hy định từ chối nhưng dì Dung đã khéo léo đặt muỗng vào tay cô. Nhàn Hy đành ngoan ngoãn cầm lấy muỗng, múc từng ngụm canh ấm nóng, cảm nhận vị cay dịu lan tỏa trong khoang miệng.
Sau khi ăn xong, Nhàn Hy nhớ ra điện thoại của mình đã hết pin từ đêm qua. Lúc này, cô chỉ muốn gặp Huyền Giới, mong được trò chuyện và giải thích về những hiểu lầm. Nhàn Hy vội vã lấy áo khoác, chuẩn bị ra về.
Tuy nhiên, A Tiêu xuất hiện, chặn đường đi của cô. "'Tôi đưa cô về", A Tiêu lên tiếng. Nhàn Hy nán lại, ánh mắt lo lắng hiện rõ: "Huyền Giới chú ấy đâu?". A Tiêu bình thản đáp: "Ngài ấy bận, tôi đưa cô về".
Nhàn Hy không cam tâm, cố gắng níu kéo: "Thì tôi sẽ chờ trong xe, đến khi chú ấy giải quyết xong việc, có được không?". A Tiêu lạnh lùng lắc đầu: "Không được". Nhàn Hy thay đổi thái độ, giọng nói trở nên kiên định: "Thế thì tôi sẽ ngồi ở đây luôn".
Chiếc xe lao vun vút trên đường, Nhàn Hy lầm lì ngồi im, mặc cho A Tiêu khuyên nhủ. Cuối cùng, xe dừng lại trước nhà của Nhàn Hy. Nhàn Hy vẫn nhất quyết không chịu xuống xe. A Tiêu đành bất lực, lấy điện thoại ra gọi cho Huyền Giới.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi trong căn phòng làm việc tại quán bar của Huyền Giới. Giọng nói của A Tiêu vang lên, lo lắng báo cáo: "Thưa ngài, Nhàn Hy vẫn đang cố chấp ngồi trong xe, không chịu xuống xe."
Huyền Giới nhíu mày, nụ cười trên môi tắt lịm. Hắn lạnh lùng lên tiếng: "Kéo cô ta xuống xe."
A Tiêu ở đầu dây bên kia do dự: "Nhưng mà..."
Huyền Giới không để A Tiêu nói hết câu, gắt gỏng: "Kéo cô ta xuống xe!", rồi cúp máy cái rụp.
Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt Huyền Giới. Hắn để điện thoại qua một bên, tiếp tục cúi đầu vào đống tài liệu trên bàn.
A Tiêu, mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng phải tuân theo lệnh. Cậu ta tắt điện thoại và quay lại xe, kéo Nhàn Hy xuống xe. Cô cố phản kháng nhưng sức lực thì không đủ để chống lại sự quyết đoán của A Tiêu.
Sau khi bị kéo xuống xe, Nhàn Hy bất mãn nhưng vẫn kiên quyết không chịu khuất phục. Cô bắt một chiếc taxi và chạy theo sau xe của A Tiêu.
Trên đường đi, Nhàn Hy nhìn qua cửa sổ xe, lòng trào dâng những cảm xúc hỗn độn. Vừa tức giận, vừa hoang mang, vừa lo sợ, cô không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra và tương lai mịt mù phía trước. Giống như một con thuyền nhỏ bé giữa đại dương giông bão, Nhàn Hy cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng và bất lực.
Cuối cùng, chiếc taxi dừng trước quán bar xa hoa của Huyền Giới. Nhàn Hy bước xuống xe với trái tim đập thình thịch, quyết tâm đối mặt với sự thật.
Nhàn Hy xông vào quán bar, bất chấp sự ngăn cản của những tên vệ sĩ. Quán bar lúc này vắng tanh, chỉ có tiếng nhạc du dương vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Nhàn Hy nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Huyền Giới.
Tiếng gọi của Nhàn Hy vang vọng khắp cầu thang, xé tan bầu không khí im lặng ngột ngạt của quán bar. Nỗi uất ức và tức giận thôi thúc cô chạy nhanh hơn, từng bước chân như muốn nghiền nát mọi thứ cản trở trên đường đi.
Cuối cùng, Nhàn Hy cũng đến được chỗ Huyền Giới đang ngồi một mình trên tầng lầu. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của A Tiêu đang chắn trước mặt, Nhàn Hy không thể kiềm chế được sự phẩn nộ. "Này, anh tránh ra!", cô hét lên, giọng run run vì tức giận. "Tôi muốn nói chuyện với chú ấy!".
A Tiêu vẫn giữ nguyên vị trí, không hề nhúc nhích. Cậu ta lạnh lùng nhìn Nhàn Hy, ánh mắt đầy sự cảnh báo. "Cô không được phép lên đây" giọng nói cộc lốc như kim loại.
Nhàn Hy phớt lờ lời cảnh báo của A Tiêu, đẩy hắn ra một bên và tiến đến chỗ Huyền Giới. "Huyền Giới!", cô gọi
ten han ta mot lan nua, giong day uat Lc. "Tai sao chi lai ne tranh chau? Chi co biet chau lo lang cho chi den
mức nào không?".
Huyền Giới vẫn im lặng, không hề quay lại nhìn Nhàn Hy. Hắn ta nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt xa xăm như đang lạc vào một thế giới khác.
Nhìn thấy sự im lặng của Huyền Giới, Nhàn Hy càng thêm uất ức và phẩn nộ. Cô không thể chấp nhận được việc bị đối xử như vậy. "Chú có nghe cháu nói gì không vậy?", cô hét lên, nước mắt lăn dài trên má. "Chúng ta cần phải nói chuyện!".
Huyền Giới vẫn im lặng, nhưng bàn tay cầm ly rượu của hắn ta lại run lên. Hắn ta dường như đang cố gắng kìm nến cơn giận dữ đang bùng lên bên trong.
Nhàn Hy không thể chịu đựng được sự im lặng này nữa. Cô tiến đến gần Huyền Giới hơn, đưa tay ra chạm vào vai hắn ta. "Chú Huyền Giới...", cô nức nở, "cháu xin lỗi... cháu xin lỗi vì đã giấu chú chuyện đó... cháu...".
Đột nhiên, Huyền Giới hất tay Nhàn Hy ra, khiến cô loạng choạng suýt ngã. Hắn ta đứng dậy, ném ly rượu xuống đất. Tiếng ly vỡ tan tành vang vọng khắp căn phòng, cùng với tiếng gầm thét dữ dội của Huyền Giới: "Cút ra khỏi đây! Cút ra khói đây!".
Nhàn Hy hoảng sợ, lùi lại một bước. Ánh mắt và khuôn mặt của Huyền Giới như một con thú hoang đang thịnh nộ, khiến cô rùng mình ớn lạnh.
"Chú... chú đang làm gì vậy?", Nhàn Hy lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cháu... cháu chỉ muốn...".
Lời nói của cô bị cắt ngang bởi tiếng gầm thét của Huyền Giới: "Cút ra khỏi đây!.
"Được, cháu sẽ rời khỏi đây," Nhàn Hy nức nở nói, "Nhưng chú hãy cho cháu được giải thích."
Huyền Giới không nói gì, chỉ im lặng nhìn Nhàn Hy bằng ánh mắt căm phần. Hắn ta tiến lại gần, siết chặt lấy tay của Nhàn Hy khiến cô đau đớn.
"Cháu xin lỗi," Nhàn Hy nghẹn ngào, "cháu biết cháu đã sai... cháu không cố ý..."
"Im lặng!", Huyền Giới gầm lên
Nhàn Hy cảm nhận rõ rệt nỗi đau từ bàn tay siết chặt của Huyền Giới, nhưng cô không kêu lên. Nước mắt vẫn chảy dài trên má, lòng cô tràn ngập nỗi lo lắng và đau đớn khi nhìn vào ánh mắt giận dữ của người đàn ông trước mặt.
"Huyền Giới, cháu biết chú đang rất tức giận, nhưng xin hãy nghe cháu nói một lần" cô nấc nghẹn, giọng run rẩy.
"Cháu không muốn giấu chú chuyện đó, nhưng cháu không biết làm sao để nói ra..."
Huyền Giới vẫn im lặng, ánh mắt đầy cương quyết và căm phẫn. Hắn ta không buông tay, vẫn giữ chặt Nhàn Hy như thể không muốn cô thoát khỏi tầm tay mình.
Lúc này, hắn càng siết mạnh tay, kéo cô đi một cách thô bạo.
Nhàn Hy choáng váng vì đau đớn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của Huyền Giới. "Đau! Chú làm cháu đau đấy! Chú thả tay ra trước, có được không?", cô van xin, giọng nói run rẩy vì sợ hãi.
Huyền Giới vẫn không đáp lại, mạnh bạo kéo tay cô đi xuyên qua hành lang của quán bar. Ánh đèn lờ mờ càng khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt và đáng sợ. Nhàn Hy tuyệt vọng, không biết Huyền Giới định đưa cô đi đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]