Tôi có cảm giác rằng mình sẽ chết. Dưỡng khí... ma sát va chạm tàn phá trong yết hầu, hít vào một hơi đầy mùi máu tanh, cơ thể hư thối như ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt linh hồn tôi, không giống với đau đớn, mà như một gánh nặng. Thực ra tôi cũng không thể miêu tả chính xác loại cảm giác này, chỉ mơ hồ khái quát bằng hai chữ... khó chịu. Rất khó chịu, rất khó chịu.
Tôi hận không thể chết đi ngay lúc này, được giải thoát sẽ nhẹ nhàng hơn so với việc chịu đựng nỗi đau đớn ấy. Trước mắt tôi thoáng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng mờ mịt, ánh sáng trắng bao xung quanh một cảnh tượng, ở đó có những tòa nhà cao ốc, cũng có những ngôi nhà ấm áp yên bình, những khóm cây xanh tạo thành bóng râm... Dường như như tôi nghe thấy tiếng chim chóc hót ríu rít bên tai, còn cha mẹ tôi, họ đứng dưới gốc cây to cách đó không xa, vẫy tay với tôi. Tôi muốn tiến lại gần.