Thời điểm Tư Chính Khanh mới vào đội quân Lâm Ưng, vẫn là người mới, ngủ chung với mấy chục người trong quân doanh trên cùng một cái giường, mùi mồ hôi mùi thối chân còn có vài mùi vị không rõ bao quanh hắn, Tư Chính Khanh không quen nên không ngủ được, chỉ có thể nghe một lão binh nằm cạnh kể chuyện phong lưu thời trẻ.
Hắn nói tiếng kêu dâm đãng của nữ tử là thứ đồ vật mê hoặc nhất, mặc cho ai nghe xong vật dưới thân kia đều sung huyết muốn nổ tung, còn vẻ mặt thần bí mà nói chuyện đó khiến người ta nghiện, so với thổ huyết còn muốn mệnh hơn.
Tư Chính Khanh lúc đó vẫn là tiểu tử chưa đủ lông lá không cho là đúng. Đã có thể vào giờ phút này, dưới tiếng kiều suyễn thấp nhu chậm chạp nhẹ nhàng kia, xuyên qua bức bình phong, dần dần tiến vào trạng thái nóng rực, khiến Tư Chính Khanh bất tri bất giác nổi lên phản ứng.
Quan phục màu tím khi gặp mặt Thánh Thượng còn chưa kịp thay ra, đôi tay Tư Chính Khanh thăm dò hướng về giữa hai chân đụng phải túi đựng chiếc phù hiệu hình con cá trên đai lưng. Túi phù hiệu đột nhiên rơi xuống thắt lưng, phù hiệu hình con cá ở trong đó cọ xát với vải dệt phát ra âm thanh ầm ĩ mỏng manh, ngoài ý muốn gọi lại lý trí của Tư Chính Khanh.
Đồng tử một màu đen thuần của hắn đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng thu hồi cánh tay.
Đây là bị ma quỷ ám ảnh sao?
Tự khinh thường hành động của bản thân, Tư Chính Khanh bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-khong-duoc-xxoo/246028/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.