Không thể cưỡi ngựa lên núi, mọi người chỉ đành đi bộ.
"Ưng, ngươi dẫn người chặn hết đường xuống núi, nửa con chim cũng không được thả."
"Vâng."
Nói xong, Tống Vân liền bị Tư Chính Khanh cõng trên lưng, cả người nhanh chóng lao về hướng đỉnh núi như đạp mây cưỡi gió. Cây cối bụi cỏ xanh um tươi tốt chung quanh rất nhanh bị bỏ lại phía sau, Tống Vân nhìn mà hoa cả mắt.
Bả vai Tư Chính Khanh rất rộng, trên lưng cũng rắn chắc rộng lớn, hai chân Tống Vân kẹp ở bên hông hắn, có thể dễ dàng cảm nhận được đường cong cơ bắp phập phồng hữu lực nơi đó, hơn nữa cánh tay hắn chặt chẽ vòng lấy Tống Vân, nàng không hề lo lắng mình sẽ ngã xuống.
Cảm giác an tâm như vậy —— ai, người cõng mình leo núi, sao lại là hắn vậy.
"Ngạo, giải thích chuyện ở chùa Vân Sơn cho Tống cô nương."
Ngạo theo sát đằng sau nện bước nhanh hơn, ngang hàng với bọn họ: "Cô nương, chùa Vân Sơn này lén lút lừa bắt rất nhiều nữ đồng tầm 11-12 tuổi. Ban ngày trong chùa cung phụng thắp hương, buổi tối liền mang mấy nữ đồng này mua vui cho đại nam nhân, thậm chí lão nam nhân với giá rẻ. Nghe nói bọn họ có hiệp nghị bảo mật nghiêm khắc, người tiết lộ tin tức đều đã chết."
Tống Vân không khỏi trừng lớn đôi mắt: "Đ** m*....."
Tư Chính Khanh nghe thấy liền bước hụt một bước, còn may hắn mượn lực đạp vào một bên núi đá giữ vững cơ thể, tiếp tục phi nhanh về phía trước.
"Khụ, Tống cô nương, chú ý lời nói." Ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-khong-duoc-xxoo/246025/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.