Phi Dương chắp tay trên lôi đài nhìn Dương Tiêu. Hắn né được lý do, rất đơn giản. Thiên Nhãn Thuật vận dụng từ những trận đấu trước, Phi Dương đã quan sát kỹ thằng này đã kiến hắn đã phân tích hoàn tất tuyệt chiêu "Nhất Kiếm Khai Thiên" kia.
Nói là tuyệt chiêu thì không hẳn, mà là bí pháp đi. Dương Tiêu đã quán chú nguyên lực của mình vào mọi lúc mọi nơi tại thanh kiếm từ trước trận đấu làm nên sát thương và độ nhanh của kiếm, mạnh nhưng chắc chắn là tích súc có giới hạn.
Ngoài ra, ta có thể nói mỗi lần hắn rút kiếm ra rồi đóng vào thật nhanh sẽ tạo nên sức mạnh lớn. Nhưng đòi hỏi nguyên lực chuẩn bị sẵn từ trước, vậy nên số lần đánh ra đòn này có giới hạn.
Mà ăn một kiếm, Phi Dương chắc chắn sẽ bị thương dù bộc phát toàn bộ tu vi Võ Tướng hậu kỳ đang ẩn hiện có ra. Trận trước hắn có bộc ra hậu kỳ nhưng lại sụt xuống cũng để mọi người nghĩ là bí pháp.
Phi Dương vẫn tự tin, có Hư Không Ẩn Sát thuật nơi tay, dù tên kia có thể chém nhanh thì cảm nhận và tốc độ gấp hai của Phi Dương giảm đi sát thương.
"Nhất Kiếm Khai Thiên".
Phanh!
Lại một tiếng hét vang lên, kiếm khí như bão táp đánh về Phi Dương. Nhưng đòn đầu bị hụt, nên Phi Dương đã kịp lắp pháp tướng thành công. Vội vàng tạo nên thanh kiếm cùng cảm nhận chém về một hướng.
Phát động gấp hai tốc độ ra, Phi Dương nhấc lên thanh kiếm chặn ngay đường kiếm khí xé gió kia. Mang đầy lẫn nguy hiểm với tổn thương kia lại.
Răng rắc!
Kiếm nguyên lực do pháp tướng tạo ra lập tức rạn nứt tan vỡ, kiếm khí ấy vậy mà không dừng lại vậy mà còn đánh lên người pháp tướng Phi Dương tạo nên một vết dài nông.
"Hahahaa, Phi Dương ngươi quá yếu mất rồi đi, ta còn vẫn chưa dùng pháp tướng đâu". Cười gằn một cái, Dương Tiêu khí tức tự động tăng lên, tôn pháp tướng của hắn lập tức lắp ráp mà thành.
Đây chính là một tôn kiếm sĩ pháp tướng, thanh kiếm mà nó cầm cũng chính là thanh kiếm mà Dương Tiêu cầm. Thanh kiếm này có chức năng phóng to nhỏ y hệt tử phủ của Phi Dương.
Một lần nữa đặt tay lên bảo kiếm của mình, mặt Dương Tiêu cười cười: "Tạm Biệt a, Nhất Kiếm Khai Thiên". Câu nói vừa rơi, một luồng kiếm khí khổng lồ bao phủ thiên địa tràn tràn ngập tử vong, tựa như thương khung cắt xé Phi Dương.
Lập tức, Phi Dương liền cảm nhận được khí tức tử vong tràn ngập. Hắn hét to: "Chó Chết". Đồng thời, ẩn sát thuật lại lần nữa vận dụng tới mức tận cùng, tốc độ hết sức tránh né.
Phanh!
Luồng kiếm khí ngay qua, tuy Phi Dương đã cố né nhưng pháp tướng tổn thương rất nghiêm trọng. Cả một tay và một chân bị chém bay lên, ngã ngụp xuống đất. Ấy vậy, luồng kiếm khí còn không dừng lại mà đánh thẳng trận pháp bên ngoài, làm trận pháp rạn nứt.
Bốn phía khán giả liền lập tức hít vào một ngụm khí mạnh:
"Mạnh, quá mạnh đây còn là người ư, mới 18 tuổi mà đã mạnh như vậy, không biết sau này hắn còn quái vật đến đâu".
"Chậc chậc, ta thấy cái tên Phi Dương kia là chết chắc rồi, có lẽ hẳn phải chết a."
Bên một chỗ khác, Phi Dục nắm chặt bàn tay: "Đệ Đệ, ngươi đừng có chết a. Sư huynh thiên tư đã không bằng rồi, đệ chết thì lấy ai ra giải quyết truyện đó."
Phi Tuyết bên cạnh cũng lắc đầu: "Nếu tên này mà dám giết Dương ca chúng ta sẽ huy động gia tộc tới giết hắn".
...
Lúc này, Phi Dương đã nổi giận, hắn thật nổi giận, hắn gặp Đế Thiên chỉ là đề phòng trước. Không ngờ thằng chó này giám thách thức uy nghiêm của hắn, vậy chỉ một chữ dành cho Dương Tiêu mà thôi, chết.
Ầm ầm
Khí tức của Phi Dương liền bạo tăng lên Võ Tướng Hậu kỳ, tay và chân pháp tướng đã bắt đầu mọc lại với tốc độ siêu nhanh.
Đồng thời cái hộp vũ khí của hắn liền bắn thẳng xuống đất, nắp mở liền. Lộ ra bên trong một cây rìu mộc mạc giản dị, khí tức bình thường tới cực điểm. Đó chính là tử phủ.
Pháp Tướng của Phi Dương cầm lấy cây tử phủ nhấc lên: "Dương Tiêu, được lắm, ta không có ý giết ngươi, nhưng hôm nay ngươi phải để xác lại đây cho ta".
Cầm tử phủ trong tay, ẩn sát thuật tăng mạnh tốc độ mà lên. Thân ảnh Phi Dương như tia chớp thoắt cái đi vài chục mét tới thẳng trước Dương Tiêu, một búa đập xuống.
"Khai Địa".
"Khốn kiếp, ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi giết bản tọa, chỉ bằng ngươi dấu nghề Võ Tướng Hậu Kỳ sao". Dương Tiêu gầm thét, nắm lên đoản kiếm, kiếm khí liền bắn ra.
"Oanh long long", "leng keng leng kem" "Ầm ".
Lưỡi kiếm cùng rìu va chạm vào nhau tạo sóng âm, kiếm khí bắn tung tóe xung quanh, lôi đài rạn nứt liền thành mạng nhện.
Đáng tiếc búa của Phi Dương đã thắng với độ cứng bát cấp, gấp 1,5 sát thương "Khai Địa" hoàn toàn để phá diệt kiếm khí kia ra. Không chần chừ tại đó, lưỡi búa liền đánh thẳng vào pháp tướng Dương Tiêu.
Pháp Tướng tên Dương Tiêu liền lập tức như diều đứt dây, vỡ hết vỏ giáp, như diều đứt dây bắn thẳng góc lôi đài.
"Tốt tốt, là ngươi ép ta". Trong đống khói bụi thân ảnh Dương Tiêu tiến ra. Hắn móc tay vào vạt áo, lấy ra một viên đan dược màu đỏ liền nhét vào miệng.
"Aaaaa ".
Hắn hét to lên, khí tức liền nhảy lên một đoạn, liền đã là Võ Tướng Hậu Kỳ. Con pháp tướng cũng vậy, nó liền lập tức khôi phục khôi giáp, vết thương của mình lại.
Nói hắn có quan hệ với trưởng lão không sai, nếu tên trưởng lão kia không cho hắn bảo vật để bộc phát mới là chuyện cười đó.
Khán đài xung quanh liền kinh ngạc:
"Dương Tiêu có đan dược phụ trợ, không ngờ đó".
"Ngươi nghĩ gì ngu vậy, hắn thế nhưng là đệ tử của trưởng lão cơ mà".
"Tên Phi Dương kia lần này chết chắc thật rồi, Dương Tiêu Võ Tướng trung kì đã áp đảo Phi Dương rồi, không nói giờ này hắn đã lên hậu kỳ a".
Mọi người liền lắc đầu, hiển nhiên là đáng tiếc cho Phi Dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]