Tiếc nuối của Thiên Giác nghĩ chính là, hắn chưa thật sự tu thành thân thể bất diệt, nếu không, kết cục có thể sẽ không như vầy.
Nhưng, dù cho có tu luyện thành công Bất Diệt kinh, đạt tới đại viên mãn thì có loại công hiệu kia hay không vẫn còn chưa biết, như thế cũng khiến người người hoài nghi, bởi vì kết quả ấy rất khó mà tin tưởng nổi.
Thân thể dù bị chém như thế nào cũng sẽ bất hoại, bất diệt vĩnh viễn, vượt qua phạm trù mà người bình thường có thể hiểu được, như vậy chẳng phải còn cứng rắn hơn cả tiên kim nữa ư?
Thể xác không bị phân hủy, muôn kiếp không thối rữa, có thể trường tồn cùng thế gian, thậm chí ngôi sao có tan nát đi nữa thì hắn cũng sẽ lưu lại vĩnh viễn!
Thân thể trở thành "nơi khởi nguồn", có thể lần nữa sản sinh ra linh thức từng có, đây hoàn toàn chính là biến đổi của thi thể, hay có thể nói là biến đổi của nguyên thần!
Một vài dấu vết in hằn rõ vào trong lòng Thạch Hạo, không cách nào có thể xóa nhòa được.
Thời khắc này, hắn đã biết vì sao Thiên Giác nghĩ lại không tiếp tục ngâm tụng Bất Diệt kinh nữa, bởi vì Thiên Giác nghĩ hoài nghi rằng mình có điều ngộ nhận nào đó, muốn để cho thế hệ sau tự mình đi lấy.
Nếu như có cơ duyên và có thể thu được bộ cổ kinh hoàn mỹ ấy, như vậy có thể tạo ra một truyền kỳ, thực hiện truyền thuyết thần thoại của sự bất diệt!
Thạch Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2013098/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.