Đây là một con đường cụt, anh hùng không thể quay trở lại, ở thời đại thiên tài lớp lớp kia thì mỗi một anh kiệt tuyệt thế bước lên con đường này đều phơi thây bên trên.
Rất nhiều người bỏ mạng và cũng có đôi ít người may mắn còn sống, thế nhưng đều trở thành tàn phế, chán nản từ bỏ, ánh sáng bản thân không còn được rực rỡ như trước nữa.
Dựa vào giọng điệu được ghi lại trên cốt thư để hình dung, con đường này bị chia cắt bên trên, bị vực sâu tăm tối chia lìa, mơ hồ có thấy được tiên khí ngập tràn nên mê hoặc người khác tiến vào. Nhưng, hết vị kỳ tài này tới vị kỳ tài khác bước lên thì đều rơi cả xuống dưới vực sâu ấy, rơi vào nơi được gọi là vạn kiếp bất phục.
Thạch Hạo nhíu mày, con đường này quá hiểm ác, có thể thành công được ư?
"Ở cổ đại thì hạt giống vô thượng sẽ có thể tìm được mấy hạt? Tổng cộng lại từ xưa tới giờ thì vẫn có thể đếm ra được, rồi có thiên tài cái thế đi tới bước kia và không có đạo chủng để dung hợp, hắn không cam lòng nên chỉ có thể liều mạng đi vào ngõ cụt này." Đại trưởng lão than thở.
Thạch Hạo im lặng, hắn có thể hiểu được tâm tình này của bọn họ, cũng như hắn, hiện giờ tràn ngập vẻ không cam, không muốn như bình thường mà muốn dung hợp cổ chủng mạnh mẽ nhất, không muốn bị bỏ lại ở phía sau.
Hắn muốn thoát lên trên, muốn đứng ở đỉnh cao nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2013023/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.