Chương trước
Chương sau
Không một ai nghĩ tới chuyện tình sẽ diễn biến tới mức này, ngay cả nhóm lão quái vật cũng không cách nào kiềm chế nổi và khuyến khích mọi người cùng 'luận bàn', tiến hành đại chiến.

Người số một trong Thiên Thần cảnh, cuộc tranh đấu này sẽ phải tiến hành trên võ đài!

Mọi người hiểu, đây là một loại khích lệ cổ vũ, phơi diễn toàn bộ nội tình của ba đại thư viện, đấu võ ra khí phách và huy hoàng.

Hoàn toàn chính xác, Thạch Hạo đã trở thành tiêu điểm, là người lên đài đầu tiên và đứng lặng yên trong kiến trúc to lớn ấy, tất cả mọi người đồng loạt tập trung về phía hắn.

Hắn rất muốn nói, bản thân bị cưỡng ép đưa lên đây, vốn ban đầu hắn cũng chỉ phát sinh xung đột với đám người tiểu Thiên vương mà thôi, ấy vậy hiện giờ lại tăng thêm một bước trở thành kẻ đứng đầu ngọn sóng gió.

Đương nhiên, đã tới thì không thể tránh né, không quan trọng, hắn cũng muốn giải quyết vấn đề bằng một cuộc chiến.

"Đúng là ngông cuồng mà, hắn là người thứ nhất đi lên và muốn tranh đoạt ngôi vị đệ nhất trong Thiên Thần cảnh, để ta mở to mắt nhìn hắn bị hành hạ tới mức nào!" Có người lớn tiếng nói.

"Người của Tiên viện ta còn chưa bước lên mà hắn cũng đã đợi chờ không được nữa rồi, đúng là một tên ngông cuồng!" Có người mỉa mai.

Ánh mắt của Thạch Hạo như điện quét nhìn những người kia, hắn cũng chẳng thèm để trong lòng làm gì, cứ dựa theo thực lực mà nói chuyện, ai là sắt tốt thì sẽ được sàn lọc ngay trên võ đài này.

Võ đài rộng rãi mang theo phong cách cổ xưa cùng với vẻ thê lương, cũng không biết nó đã tồn tại bao nhiêu vạn năm nữa, không gian rộng lớn đủ để võ sĩ hoạt động và chiến đấu.

Nói là một tòa võ đài không bằng nói là một khối đại lục đang trôi nổi trên không, bề mặt đều là chất liệu bằng đá, bên trên được khắc những vệt vằn đầy phiền phức và ảo diệu.

Đố là phù văn đại đạo, dù là một tảng đá bình thường nhưng được khắc những hoa văn này lên trên mặt thì cũng sẽ trở nên cứng rắn vô cùng, chứ đừng nói là chất liệu đầy đặc thù của nơi này.

Quyết chiến ở đây sẽ không cần lo nghĩ tới vấn đề hư hao, cũng không cần sầu lo về độ vững chắc của chiến trường, cứ mặc buông thả đánh chém, chắc chắn sẽ không bị phá hủy, đây là chiến trường được đại năng cổ đại tế luyện thành.

"Cẩn thận!" Thanh Y đứng phía sau truyền âm, bởi vì nàng biết được Thạch Hạo sẽ đối mặt với địch thủ đáng sợ tới dị thường, sống chết khó đoán.

Muôn người chú ý, tất cả đều nhìn về trung tâm của võ đài.

"Lại tới mức này luôn, ba viện muốn mở ra cuộc đại chiến ngay tại đây." Cặp mắt xinh đẹp của Yêu Nguyệt công chúa lấp lánh ánh sáng và nhìn chằm chằm võ đài, hiện giờ nàng cũng không khuyên can gì nữa.

Ở bên khác, bên trên hồ lô lấp lánh ánh bạc có mấy chục người đứng dàn hàng ngang, ở giữa có mấy người như kết hợp với Đạo, như muốn biến mất trong thiên địa này.

Vương Hi cũng đứng nơi đó, trở thành khách quý.

"Đây là thiếu niên từng có hiềm khích với Vương gia, và cũng từng giao thủ qua?" Có người hỏi.

Vương Hi gật đầu, nói: "Đúng!"

"Chị dâu yên tâm, cứ để đó cho ta, chút nữa ta sẽ đánh văng hắn khỏi võ đài, nhũng luồng phong ba và sự quấy phá mà hắn tạo nên sẽ biến mất nhanh chóng ngay." Một trong số đó nói.

Trên mặt của Vương Hi lộ vẻ không vui hừ lạnh một tiếng, gương mặt xinh đẹp và trắng mịn biểu hiện như đang cảnh cáo, nàng không hề thích cách gọi như thế.

"Chị dâu sớm đã có hôn ước với sư huynh của ta rồi, gọi như vậy thì cũng đâu có sai đâu." Người kia cười nói tiếp.

"Chút nữa ai xuất trận thì cứ thẳng tay đánh bại hắn, con đường mà Thánh viện ta đi chính là cực cảnh, không ngừng thoát lên trên, bất kỳ một đối thủ xứng tầm nào cũng sẽ trở thành đá mài dao của chúng ta cả!" Có người mang theo ý cười nói.

Vương Hi tuy rằng không thích người khác xưng hô bậy bạ thế nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở, nói: "Hoang, tuyệt đối là kỳ tài tuyệt diễm, một thân tu vi thông thiên động địa, trong thế hệ cùng trang lứa rất ít có đối thủ, bất kỳ ai xem thường đều phải nhận lấy thiệt thòi!"

Một vóng người mờ ảo tựa như ma thần từ trong hỗn độn bước ra, toát lên ra uy nghiêm nói: "Chị dâu, chị đừng có lo lắng làm gì, cứ để bọn họ nhìn thật kỹ, ai mới là đệ nhất nhân trong Thiên Thần cảnh!"

"Đúng đó, đệ nhất nhân trong Thiên Thần chắc chắn sẽ thuộc về chí tôn trẻ tuổi Thánh viện ta!" Có người tự tin nói.

Trên võ đài, Thạch Hạo một mình đứng thẳng, một câu cũng chẳng hề buông lời.

"Vô Địch, ngươi có nguyện xuất chiến không?" Xa xa, tự bản thân tiểu Thiên vương lên tiếng, hắn nhìn về người trẻ tuổi bên trên một chiếc thuyền nhỏ nhắn.

Mọi người của Tiên viện cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì cả, quả thật người này chính là kỳ tài ngút trời, được người người nhận định chẳng hề thua kém tiểu Thiên vương khi ở cảnh giới Thiên Thần.

"Tốt!"

Vũ Vô Địch gật đầu, đồng thời hắn xoay mình xé ra vòm trời và rời khởi chiếc thuyền nhỏ, tiếp đó xuất hiện bên trên võ đài đầy hùng vũ kia, một cơn gió lớn đi kèm không ngừng thổi vù vù.

Hắn với thân áo xám, vóc người thuộc dạng trung bình, tướng mạo vô cùng bình thường, thế nhưng lại toát ra khi chất khiếp người, lúc tiên khí lượn lờ thì vẻ uy hiếp ngập tràn.

Tiên đạo chính là như thế, lúc thu liễm thì thân và tâm như linh hồ yên tĩnh, phiêu dật cùng xuất thế, mà lúc bạo phát thì lại như tiên kiếm chém nát hư không, khiến người khác kinh hãi không thôi.

Khuôn mặt của Vũ Vô Địch ngăm đen, cho dù không đẹp trai thì cũng rất có nét, mà vóc dáng của hắn lại săn chắc, nếu như tiên khí nội liễm thu lại thì tương tự như một phàm nhân bình thường vậy.

Nhưng Thạch Hạo lại biết, đây là một người vô cùng đáng sợ, trong máu thịt ẩn chứa cuồn cuộn tinh khí, tựa như là một con chân long đang ngủ đông vậy!

"Vũ sư huynh, hãy thể hiễn ra thành tựu tiên đạo tối cao của mình, hãy chém bại hắn!''

"Ngôi đệ nhất Thiên Thần cảnh há lại là thứ người khác có thể mơ ước tới, ai có thể sánh vai với Vũ Vô Địch chứ, Hoang của Thư viện Thiên Thần vẫn chưa xứng!"

"Vũ sư huynh, nhanh chóng giải quyết cuộc chiến đi!"

Có người của Tiên viện hô hào tràn ngập tự tin với Vũ Vô Địch, bọn họ cũng chẳng hề cảm thấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào cả, dưới con mắt của bọn họ thì việc đánh bại Thạch Hạo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thậm chí, rất nhiều người bắt đầu cá cược xem thử Vũ Vô Địch sẽ dùng bao nhiêu chiêu để đánh bại Hoang.

Khuôn mặt ngăm đen của Vũ Vô Địch lộ ra tinh quang, trong con ngươi lao ra hai luồng sáng bạc và hóa thành hai con ngân phượng, nó mang theo ánh lửa trắng ngập trời vồ giết về phía Thạch Hạo.

Mọi người kinh hãi, hai bên chưa nói câu gì mà đã phát sinh đại chiến rồi.

Vũ Vô Địch chỉ hơi trừng mắt mà đã tạo thành cảnh tượng đáng sợ như vầy rồi, bên trong tròng mắt ẩn chứa cổ phượng màu bạc, thật là quá kinh người.

"Sức mạnh thiên phượng!" Có người thán phục.

Rất nhiều người của Thư viện Thiên Thần đều biết, Hoang đã gặp phải nhân vật vô cùng đáng sợ, đối thủ lại có thể tu luyện sức mạnh của thiên phượng cổ xưa vào trong hai mắt, như vậy thân thể cũng sẽ đáng sợ vô cùng!

Rầm!

Trong hư không tựa như có một luồng sấm sét đánh tới, thân thể của mọi người không ngừng lắc lư dữ dội.

Thạch Hạo chập ngón tay đánh về phía trước, hai sợi xích thần vàng óng đầy chói mắt tựa như tia chớp lao vút ngang trời, đó là bảo thuật Liễu Thần, hai cành liễu đâm thẳng về hai mắt của Vũ Vô Địch, đồng thời từng chiếc lá cây vàng óng tựa như cơn mưa lớn trút xuống, thứ này mang theo ánh sáng chói lọi dập tắt đi ngọn lửa màu trắng mênh mông kia.

"Keeng!"

Phía trước hai mắt của Vũ Vô Địch xuất hiện dày đặc hoa văn rồi hóa thành một con thiên phượng trắng như tuyết, hai cánh của nó khẽ động ngăn cản lại cành cây vàng óng kia, lập tức tia lửa tung tóe.

"Vũ Vô Địch, giết hắn!" Rất nhiều người của Tiên viện hô hào, cảm thấy bản thân như đang ở giữa chiến trường, như đang chiến đấu vậy, căng thẳng và hăng say chìm đắm trong cuộc đại quyết đấu.

Không khí ở bên ngoài võ đài trở nên cuồng nhiệt, nhiều người hò hét tung hô.

"Kẻ nào lại dám tới Thư viện Thiên Thần ta hò hét kêu gào vậy hả?" Đúng lúc này, từ nơi xa lóe lên một vệt sáng và rồi một chiếc chiến hạm khổng lồ từ từ lướt lại nơi đây.

Những người đi theo Kim Thế pháp của Thư viện Thiên Thần đã quay trở lại, bọn họ cũng không phải tiến vào trong Giới phần mà là đi một tiên thổ khác, tới đó để tìm kiếm cơ hội niết bàn cho bản thân.

"Cái gì, người của hai viện đã tới và đang khiêu chiến Thạch Hạo?" Có người trên chiến hạm kinh ngạc thốt lên.

Đám người Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ, Cô Kiếm Vân, Phượng Vũ, Long Nữ, Chân Cổ, Đằng Nhất... Một đám người đều là bạn cũ của Thạch Hạo và cũng đều tới từ Ba ngàn châu.

Có vài người từng tranh đấu rất quyết liệt với Thạch Hạo ở Ba ngàn châu, thế nhưng hiện giờ đều tạm thời gác lại chuyện này sang bên.

Thậm chí, ngay cả Trùng Đồng giả Thạch Nghị, là người đối lập trời sinh với Thạch Hạo thế nhưng lúc này chỉ nở nụ cười, cũng chẳng hề quan tâm để ý gì tới đám tiểu Thiên vương, Vũ Vô Địch cả.

"Thạch Hạo, ngươi phải chiến thắng đó nghen, bản thể là một con thiên phượng màu bạc à, chém lấy một bên cánh rồi nướng ăn chơi nghen, mời bọn ta nếm thử dư vị thịt tươi ngon đấy!" Tào Vũ Sinh hét lớn.

Tên mập này chắc chắn sẽ không đi Tiên viện, con đường của hắn chính là Kim Thế pháp, vì thế lúc này mới mạnh miệng hò hét chẳng hề sợ hãi gì, khiến cho đám người Tiên viện tức giận muốn vung tay tát chết kẻ này. Tên khốn này từ đâu chui ra thế? Vừa xuất hiện mà đã nói ra những lời ác ôn này rồi.

"Ố là la, cánh nướng là món tuyệt cú mèo, ta muốn phá giới, không muốn ăn chay nữa!" Thỏ nhỏ mở to cặp mắt tròn hồng của mình rồi hí hửng nói.

"Nè, Thỏ nhỏ, thường ngày vẫn ăn mặn mà?" Có người chọc.

"Đi chết đi!" Thỏ nhỏ xấu hổ nắm chặt lấy Kỳ lân rồi nện mạnh tới.

Cảnh tượng này làm cho tu sĩ hai viện tựa như gặp mổng, bởi vì rất nhiều người biết, đó là một con kỳ lân thật sự!

"Trời ơi!" Không ít người lớn tiếng nói, ấu thú Kỳ lân - một trong Thập Hung lại bị người khác xem như là bao cát ném tứ tung, Thư viện Thiên Thần này quả thật khiến người khác hoa mắt chóng mày, chẳng hiểu chuyện gì cả.

"Thạch huynh, nếu như ngươi thắng được con thiên phượng kia, ta có thể sử dụng lông thần trên người nó để luyện chế một chiếc bảo phiến!"

Đám người này sau khi trở về thì chẳng hề sợ hãi Tiên viện gì, bởi vì mục tiêu đều là Thánh viện chứ không phải là nơi này, cho nên những lời nói càng khiến mọi người của Tiên viện trở nên tức giận hơn.

"Ầm!"

Vũ Vô Địch vận chuyển bảo thuật Chân Hoàng, hai tay giang rộng rồi bay lượn khắp trời cao, ánh bạc chói mắt quanh người, lửa bạc ngập trời, tức khắc hắn lao thẳng xuống Thạch Hạo bên dưới, thần lực cái thế!

Vào lúc này, thời gian tựa như ngừng trôi, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng và nín thở, toàn bộ náo động đều biến mất sạch.

Mọi người sốt sắng không thôi, quan sát thật kỹ đòn đánh kinh thiên động địa này!

Đại thần thông Thiên phượng có tiếng tăm lừng lẫy ở Tiên cổ, lúc này đang tỏa ra hào quang rực rỡ nhất, một đòn toàn lực đủ lay động trăng trời núi sống!

Một bên khác, Thạch Hạo lao vút lên đón đánh, một con Côn bằng xuất hiện, trên thân thể vàng óng chói mắt là những vệt vằn đen tuyền, hai khí Âm Dương lưu chuyển kéo theo thần lực đại đạo.

Ầm ầm!

Hai bên va thẳng vào nhau tựa như biển gầm thét gào, tựa như núi lở mây tan, đâu đâu cũng là thần lực, đâu đâu cũng có thánh quang lan tỏa, chúng quét ngang tất cả tựa như bè gãy cành khô vậy.

Hai mắt của mọi người như bị đâm nhói không cách nào mở nổi, có vài người thậm chí còn có máu tươi ứa ra, cú va chạm lần này quá kịch liệt.

Phượng hót động cửu tiêu!

Côn bằng lao vút chín vạn dặm!

Hai con hung cầm lao tới chém giết lẫn nhau, những dị tưởng khủng khiếp không ngừng hiện ra, tựa như lần nữa trở lại niên đại Tiên cổ, nơi đó có dã thú hoành hành, chim thần che trời, chúng xé rách vũ trụ, đánh nát từng hành tinh.

Tinh vực phá nát.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền khắp, Thiên phượng cổ màu bạc lộn nhào ra ngoài, Côn bằng bay ngược ra sau, hai đại cao thủ tách khỏi nhau, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mỗi người đứng ở một phương.

"Keeng!"

Sau lưng của Vũ Vô Địch xuất hiện chín cọng lông thần đầy xinh đẹp, hào quang lan tỏa và ẩn chứa sức mạnh kỳ dị, tựa như có thể làm người chết sống lại, khí sinh mệnh dâng trào.

Đây chính là sức mạnh niết bàn của Phượng hoàng, thế nhưng hiện tại đều đã thay đổi, chín cọng lông thần với đủ mọi màu sắc nhanh chóng biến thành màu đen kịt, sau cùng biến thành chín thanh kiếm thần màu đen kèm theo khí tức của sự chết chóc.

Sống và chết có thể luân chuyển với nhau, sức mạnh niết bàn chuyển biến thành tử khí sát phạt, chín thanh sát kiếm Phượng hoàng tựa như cầu vồng nối liền tới thái dương, chín dải cầu vòng đen ngòm xuyên thủng hư không!

"Keeng!"

Thạch Hạo đứng trong biến sấm sét, xung quanh hiện lên chín thanh thần binh, có đạo chuông lớn vàng óng, có Trấn Tiên tháp với màu xanh, có hồ lô màu vàng tím, lại có lò bát quái đỏ rực... Tất cả đồng loạt xếp cùng với nhau và nghênh đón đòn đánh đang lao tới.

Rầm!

Tựa như thiên địa bắt đầu hình thành, vũ trụ vừa thành hình, khí hỗn độn bạo nổ, thi thoảng có thể nghe được tiếng gào thét của thần ma sẵn có, tiếng tụng kinh của Phật đà và cả Ma chủ, cảnh tượng kỳ dị và cũng rất khủng khiếp, giữa hai người bọn họ là sự mãnh liệt của thần lực, quy tắc, tất cả tựa như là chiếc mạng nhện đang đan dệt cùng nhau.

Một người chìm đắm trong lôi điện, tựa như là Lôi đế sống lại, người khác thì hóa thành một con Thiên phượng cổ, hai bên quấn chặt lấy nhau, liều mạng chém giết với nhau, hết lao lên cao rồi lại hạ xuống bên dưới.

Lúc thì Lôi đế cưỡi trên lưng Thiên phượng cổ, xem nó như là thú cưỡi của mình, lúc thì sinh linh như đang ngâm mình trong lôi điện kia lại nằm gọn trong hai trảo của Thiên phượng cổ, như muốn xé tan sinh linh này.

Cuộc tranh giành người số một trong Thiên Thần cảnh, hai người không ngừng quyết chiến bên trên võ đài, thực lực của từng người trong độ tuổi này đủ để vang danh cả cổ kim, xưa nay hiếm thấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.