"Dừng tay, ta có chuyện muốn nói!" Kim Vân hô lớn, nàng rất nhanh đã khuất phục, cô gái thiên kiêu như nàng thì lúc nào lại bị người hành hạ như thế này?
Hiện giờ, một đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp đang đạp mạnh lên trên người nàng, tựa như xem cả cơ thể ấy như là tảng đá trên đường, cũng có thể nói là một nơi để trút cơn giận dữ.
Phượng Vũ và Thạch Hạo cũng "không nể mặt" gì cả, khi nghe lời nói đó thì lại dùng sức giẫm mạnh lên kẻ thù, từng người mặt mày tươi rói đi tới đi lui nhảy nhót liên hồi trên thân thể ấy.
Kim Vân căm ghét, vẻ mặt uốn éo, nàng cảm thấy mỗi một bước chân tiếp xúc là một khúc xương trên người vỡ tan.
"Ánh mắt đó là gì vậy, rất tức giận à?" Phượng Vũ cúi đầu hỏi thăm.
Căm ghét tới muốn tự tử! Kim Vân rất muốn hét lớn thế nhưng lại không dám làm thế, nàng đã tỉnh lại và không dám chống đối gì miễn rước thêm cơn đau đớn.
"Phượng Vũ, giết người cũng không mấy tốt đẹp gì, dù gì hai ta cũng chỉ có chút hiểu lầm mà thôi, nếu đã là quá khứ thì cứ thế cho nó trôi đi, ngươi kéo ta dậy được không." Nàng cố gắng tươi cười nói.
Nhưng, giọng nói không ngừng run rẩy, những ai bị dằn vặt như vầy thì trong lòng sẽ vô cùng tức giận, còn phải ăn nói khép nép lễ độ với người mà mình căn ghét nhất, vậy thì rất cam tâm tình nguyện ư?
"Sao ta thấy hình như ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012934/chuong-1184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.