Kẻ sai vặt? Thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo nghe vậy suýt chút nữa tức điên, cái tên vô liêm sỉ này cái gì cũng dám nói, hắn là ai chứ, được tôn sùng cả một vực ấy vậy nay lại bị người chế nhạo.
Phải biết, thiếu niên trông còn nhỏ tuổi hơn hắn, vả lại chỉ tu ra hai luồng tiên khí, dù cho là Luyện Thể giả thì không cách nào sánh được với hắn mới đúng.
Đương nhiên, cũng do Thạch Hạo không vừa mắt với kẻ này, lại dám nói sẽ thu hắn làm người hầu, vì vậy cũng xưng hô kẻ sai vặt với hắn.
Vào lúc này, rất nhiều người trong chiến trường đều ngừng lại, trên đất đầm đìa máu tươi cùng với một vài thi thể, có thể thấy được sự khốc liệt như thế nào.
Bất quá, bởi vì hai người tiến hành cuộc đánh cược đầy kỳ lạ nên chắc chắn sẽ có một trận rất chiến đặc biệt, cho nên tất cả đều tạm thời dừng tay.
"Nói nghe nè, kẻ sai vặt, nói miệng như vậy thì chẳng phải là bằng chứng gì cả, chẳng may ta thắng ngươi và lỡ ngươi thẹn quá thành giận dù chết cũng không nhận thua thì làm sao bây giờ? Hoặc lỡ như ngươi kích động đập đầu tự tử thì ta phải tìm ai thay thế đây, chẳng phải là lấy rổ trúc đi múc nước à." Thạch Hạo đứng đó lằng nhằng.
Ánh mắt của thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo trở nên lạnh lẽo u ám, đúng là tức điên mà, đã ép hắn như vậy thì sao có thể khoan nhượng chứ?
"Ngươi nói linh tinh gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012869/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.