Vương Hi, xinh đẹp gần như mộng ảo, mặt trái xoan trắng loáng như mỡ dê, hàng mi cong cong, đôi mắt như đá quý màu đen, mũi ngọc tinh xảo vểnh cao, đôi môi đỏ mọng, hàm răng óng ánh, đầu tóc bóng loáng như tơ lụa.
Dáng vẻ nàng duyên dáng, khi đi như một đóa sen chập chờn, làn da tỏa ánh sáng lộng lẫy, cả người rất hoàn mỹ, dù là bộ váy cũng khó có thể che lấp đường cong mông lung của nàng.
Một đám người hô hấp dồn dập lẳng lặng nhìn nàng, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế đang tới gần quả thật như tiên tử từ bức tranh bước ra.
Không nghi ngờ chút nào, đây là một bức tranh tuyệt đẹp.
Ai mà chẳng thích cái đẹp, huống chi lại là cô gái phong thái vô song như vậy tự nhiên hấp dẫn sự chú ý, tiếng bàn tán xung quanh đều ngừng lại, mỗi người đều lẳng lặng nhìn.
Thạch Hạo không muốn nhiều chuyện, biểu hiện giống những người khác nên ánh mắt trở nên trong trẻo, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn và cố gắng biểu hiện ra bản thân như đám đông.
Tuy rằng hắn lại muốn được bình lặng, hi vọng chỉ cố tỏ ra giống như những người bên cạnh, nhưng hắn đã thất bại . Bởi vì, cô gái trông như thanh xuân tươi đẹp này đang tiến thẳng về phía hắn.
Làm minh châu của Vương gia, được xem là cô gái thiên phú cao nhất từ trước tới nay trong tộc, linh giác của Vương Hi nhạy cảm đến đáng sợ, vô cùng kinh người.
Cách rất xa thì nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012823/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.