"Trường Sinh gia tộc?" Thạch Hạo nhìn chằm chằm bọn họ, hắn luôn cảm thấy cao thủ của bộ tộc này quá nhiều, chỉ một hầm mỏ mà lại có mấy nhân vật siêu phàm tọa trấn, hiện giờ hắn có thể lý giải vì sao rồi.
Ông lão cười cười, nói: "Năm xưa, bộ tộc ta từng có người là Trường sinh, thế nhưng năm tháng đằng đẵng qua đi, Thủy tổ sớm đã chết trận rồi."
Ông ta chẳng hề sầu nào gì cả, mặc dù có tiếc nuối, có không cam thế nhưng năm tháng có thể xóa tan tất cả, sự huy hoàng cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
"Nói thế, vị tiểu tỷ của tộc ông có thể gọi là đời sau của Nhân Tiên rồi, cũng coi như là một vị tiên tử danh xứng với thực?" Thạch Hạo lên tiếng hỏi, trong mắt lộ vẻ khác thường.
Ngày đó, lúc hắn tranh đấu với đám người Lâm Thiên thì bọn họ từng đề cập qua gia tộc như thế.
Mà cô gái Lam Linh có cặp mắt màu xanh còn chế nhạo rằng, nếu như hắn đủ mạnh thì có thể giao thủ với tiên tử thật sự ở trong thư viện Thiên Thần, thậm chí còn có thể cưới làm vợ nữa.
Lúc này, Thạch Hạo cảm thấy kỳ lạ, không nghĩ rằng lại có một gia tộc như vậy, hơn nữa còn gặp gỡ nhau trong tình huống như vầy, chỉ là địa vị của hắn quá thấp bé, chỉ là một tên nô lệ mà thôi.
"Nhóc con, chí hướng của ngươi không nhỏ, là tù nhân mà con mắt vẫn lấp lánh thần quang, muốn chủ ý với thiên kim bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012789/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.