Chương trước
Chương sau
Côn Bằng tử!

Ba chữ này nặng như núi lớn, khiến lòng người xốn xang, quá chấn động!

Lại là con trai của Côn Bằng, việc này làm cho toàn bộ cường giả đều trợn trọn mắt.

Dù là Thạch Hạo cũng ngây người, tuy rằng hắn cũng từng suy đoán qua thế nhưng khi nghe được đáp án chính xác nhất thì cũng khá bất ngờ, lai lịch của sinh linh Bất diệt quả thật quá lớn.

Chẳng trách từng có tin đồn, Côn bằng sinh sản bằng cách đẻ trứng, bên trong có phong ấn hỗn độn và cho tới trăm vạn năm sau mới nở ra, chính là tắm rửa khí Thái sơ, đạo tắc vốn có.

Ai lại có thể làm ra được việc như vầy, phải trải qua cả trăm vạn năm thì mới tạo nên được một hậu bối, cũng chỉ có mỗi Côn Bằng, Thiên Phượng... Là cường giả vô thượng trong hàng ngũ Thập Hung mà thôi.

"Côn Bằng tử, trận chiến ngày xưa ngươi đã bị trấn áp, giờ không những không biết ăn ăn hối hận mà nghĩ rằng vẫn có thể tạo nên sóng gió gì nữa hả, lần này sẽ rất khó thoát khỏi cảm giác đau đớn khi bại vong đâu!" Có người nói.

Thiên địa tựa như trở nên đen tối, vô cùng ngột ngạt thế nhưng lại rất nóng.

Một mặt trời màu đen to lớn xuất hiện, khí tức mạnh mẽ này như có thể đoạt lấy hồn phách, chém lìa linh hồn của người nhìn, ánh lửa đen không ngừng nhảy múa.

Ở trong mặt trời đó có một bóng người màu đen đang ngồi xếp bằng, người này mang theo một luồng sát khí nghi ngút!

Hắn chính là chủ nhân của Ma Quỳ viên, có người gọi hắn là Ma chủ!

Đây là một sinh linh vô cùng lợi hại, trong tu sĩ hệ thực vật thì hắn có tiếng tăm vô cùng lớn, từ xưa tới nay đã uy chấn ba ngàn đại châu ở thượng giới này, đại chiến qua vô số lần thế nhưng vẫn không hề bỏ mạng.

"Ầm ầm ầm..."

Chiến xa mang theo phong cách cổ xưa lao tới, kèm theo là từng luồng sát khi, chủ nhân Thiên quốc cũng tỏ thái độ, nói: "Cho dù là Côn Bằng có sống lại thì cũng chẳng thể làm gì!"

Trong tay hắn cầm một thanh thần kiếm sắc bén, cả người mơ hồ tựa như không tồn tại trong thế gian thế nhưng không một ai dám khinh thường, bởi vì hắn là thủ lĩnh nhóm sát thủ lợi hại nhất thế gian này.

Thậm chí có người suy đoán, hắn chính là Sát Phạt chí tôn ở hơn một kỷ nguyên trước mượn xác hoàn hồn, rất khó để tan biến.

Bởi vì, trong trận chiến thời Thái cổ đó từng có người tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, nhưng chẳng biết vì sao sau đó hắn lại tái hiện trên thế gian, khí sát phạt không cách nào tiêu tán.

"Khà khà..." Sinh linh Bất diệt nở nụ cười dị dạng và cũng rất lạnh lẽo, còn có sự châm biếm, nói: "Nếu như Côn Bằng còn sống thì các ngươi cũng dám xuất hiện à?"

"Ha ha..." Có người cười lớn, cốc chủ của Kiếm cố với khí tức cái thế, tay cầm chặt kiếm thần, nói: "Côn Bằng cũng đã chết rồi, nói chuyện này để làm gì chứ, những huy hoàng trước kia đều đã thành quá khứ cả."

Một luồng ánh kiếm kinh thế vọt lên tới tận trời cao, xé tan áng mây trắng, chém lìa thương vũ, đó chính là sự thể hiện của Kiếm đạo vô địch, uy thế của cốc chủ Kiếm cốc lan tỏa khắp nơi.

"Ngươi đánh giá Côn Bằng quá cao rồi đó, năm đó không phải là không có người thấy, còn có người từng tham gia cả trận chiến đó nữa!" Có người lạnh lùng nói.

Một con rồng vút ngang trời, hình thể vô cùng khổng lồ, mỗi chiếc vảy phải dài tới vài trượng, con mắt tựa như là ao máu, thân thể to lớn như một dãy núi vắt ngang, nó mang theo mây mù, mang theo huyết quang, mang theo sát khí bổ nhào xuống.

Đây chính là môn chủ của Yêu Long đạo môn, trước đây Phó môn chủ của giáo này đã bị sinh linh Bất diệt xé lìa thân thể, hiện giờ nó cũng đã tới.

Lão nhân của Côn môn, cũng chính là thứ thân của sinh linh Bất diệt lúc này vẫn nở nụ cười đầy thân thiện, vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng, nói: "Chỉ bằng các ngươi mà cũng có thể giết Côn Bằng? Nếu không phải ngày xưa có hai sinh linh kia tham dự thì đừng mơ, hừ!"

Tiếng hừ lạnh như tiếng sấm nổ khiến cả vùng trời rạn nứt, làm cho rất nhiều tu sĩ đều biến sắc.

Trận chiến năm xưa, nó có ẩn tình gì bên tỏng?

Đối với việc trong quá khứ này thì có rất nhiều bí mật, rất nhiều người không biết tới chuyện này, cho nên chân tướng bị che giấu rất nhiều.

"Sau lưng các ngươi nếu không phải có hai sinh linh đang sống lay lắc qua ngày kia thì sao dám gây họa Biên hoang chứ?!" Ông lão của Côn môn quát lên.

Thạch Hạo nghe thấy thế thì giật mình, không cách nào bình tĩnh được, trong quá khứ đã diễn ra quá nhiều chuyện, cũng chỉ có một vài người tự mình trải qua thì mới hiểu rõ được ẩn tình bên trong.

Mà việc này tựa như có liên quan với vinh và nhục của Tội huyết nhất mạch!

"Ha ha... Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, nếu như có sinh linh vô thượng chỉ cần xoay tay là có thể trấn áp được ngươi, vậy lúc này ngươi còn dám tới đây không?" Cốc chủ Kiếm cốc cười lớn.

"Nói nhiều làm gì, cứ diệt sạch!" Chủ nhân Thiên quốc mở lời, hắn khống chế chiến xa, triển khai đại thần thông, sương máu bao phủ nơi đây, cuộc đại chiến bắt đầu.

"Ầm!"

Chiến xa kia đánh tới, nó cứ như là một bếp lò được luyện tế từ ngôi sao, to lớn vô ngần, nghiền ép về trước.

Toàn thân của nó đỏ đậm, ánh kim loại đầy lạnh lẽo mang theo từng vết đao ánh kiếm, đây chính là những vết tích được lưu lại trong những cuộc chinh chiến xưa này, nó từng nghiền nát mặt trăng, đâm cháy mặt trời, đè nát tinh không.

""Keeng!"

Sinh linh Bất diệt xuất thủ, cặp cánh vàng sau lưng vỗ mạnh, thiên phong cuồn cuộn, một đám ánh sáng lao tới nện thẳng lên chiến xa cổ xưa kia.

Ầm!

Chiến xa phát sáng, sát khí cuồn cuộn, xung quanh là máu chảy thành sông, hài cốt chất chồng như núi, cảnh tượng đầy thê thảm.

Đây chính là sát kiếp mà nó từng chinh chiến tạo nên, hiện giờ đều xuất hiện, vô số sinh linh kêu rên, oán khí của bọn họ đều hội tụ lên trên chiến xa và trở thành xa nô.

"Giết!"

Cả người của chủ nhân Thiên quốc mờ ảo thế nhưng vẫn không hề biến mất, mà hắn lại xuất một đòn toàn lực vào chính diện, sát kiếm màu máu bổ tới tựa như một dải thiên hà mênh mông trút xuống.

Hắn cũng chưa hề đi ám sát, bởi vì hiện tại không cần, nhiều người như vậy, mỗi người chỉ cần vận dụng một loại đại thần thông cũng đủ ép địch thủ vào tình thế nguy cấp rồi.

Quả nhiên, keng, cốc chủ của Kiếm cốc cũng chuyển động, cũng là một thanh kiếm chặt đứt cửu tiêu, một vùng thế giời ầm ầm hạ xuống.

Cảnh tượng vô cùng dọa người, thanh kiếm trong tay hắn vung mạnh, tựa như chém lìa cửu trùng thiên, khiến cho cả bầu trời rơi rụng hóa thành một giới, trấn áp về phía sinh linh Bất diệt.

Đây chính là "Kiếm giới", đỉnh cao nhất của Kiếm đạo, diễn biến thế giới, hình thành thần thổ, tiêu diệt đối thủ.

Thế giới này bao phủ lấy địch thủ, kiếm khí bên trong không ngừng khấy động, tất cả đều nhằm về sinh linh Bất diệt.

"Gào!"

Sinh linh Bất diệt hét lớn, lông chim vàng cả người nổ tung, mười vạn thiên kiếm vàng chóe trên cánh thần đều lao vút chém về bốn phía, tiếng keng keng vang vọng, ánh vàng tràn ngập trong mỗi tấc không gian.

Chỉ trong nháy mắt, càn khôn mênh mông.

Sinh linh Bất diệt và hai đại cao thủ bắt đầu quyết chiến, những gợn sóng kinh khủng tung hoành khắp nơi.

Trong giây lát này, cả bầu trời bị lay động, các ngôi sao như bị chém lìa.

"Còn chờ gì nữa mà không ra tay đi, phải mau chóng giải quyết cuộc chiến này!" Môn chủ của Yêu Long đạo môn quát lên, thân rồng khổng lồ phát sáng, toàn bộ những chiếc vảy đều hé mở tuôn ra khí hỗn độn, hắn há miệng phun ra một viên Long châu rồi hóa thành bảo cụ thảo phạt về phía sinh linh Bất diệt.

Coong!

Ông lão của Côn môn di chuyển, nắm đấm vung tới, thể hiện áo nghĩa Côn Bằng, một quyền nện thẳng lên trên Long châu khiến nơi đây rạn nứt, hàng loạt sông núi đều hóa thành bột mịn.

Dù có đại trận phong tỏa nơi này, có cốt văn đan dệt thì cũng không cách nào ngăn cản được những gợn sóng đầy khủng khiếp này.

"Giết!"

Giữa trời, hào quang màu vàng lóe lên, một gốc cây vàng chói xuất hiện rồi quấn chặt về phía sinh linh Bất diệt, đây chính là chủ nhân của Thái Dương thần cung, nó cũng là một gốc cây.

"Ầm!"

Mặt trời đen chấn động, hào quang soi sáng, chủ nhân Ma Quỳ viên hóa thành một đạo nhân áo đen cầm một vầng mặt trời trấn áp xuống, ánh lửa hừng hực, vây giết Côn Bằng tử.

Tiếp theo, cường giả của La Phù chân cốc, bá chủ của Minh thổ... Tất cả đều đồng loạt di chuyển, thời khắc này, khí sát phạt cuộn trào chấn động cả cổ kim.

Một đám cường nhân ra tay, mạnh như sinh linh Bất diệt cũng phải tránh né không muốn bị dính phải, nếu không chắc chắn sẽ ôm hận ngay nơi này.

Bá chủ khắp nơi đều xuất thủ, hợp lực phong tỏa ra bầu trời.

"Giết!"

Sinh linh Bất diệt hét dài, thân hình của hắn cao tới trời xanh, hình thể vạn trượng đâm thẳng trong mây xanh, hắn rít lên một tiếng khiến cả mặt trời cũng phải lay động theo, suýt nữa thì rơi xuống.

"Gào..."

Một con hổ bạc khổng lồ xuất hiện đánh về phía sinh linh Bất diệt, móng vuốt còn chưa tới thế nhưng sức gió đã xé rách cả vùng núi non, đất đai văng tung tóe.

"Phụt!"

Sinh linh Bất diệt xoay người, cặp cánh Côn bằng sau lưng phóng ra một đám lông chim đâm chặt lên trên người của con hổ trắng này, huyết dịch tung tóe, hổ trắng phơi thây.

"Bất diệt, nhận lấy cái chết đi!"

Bá chủ có quá nhiều, chủ nhân Thiên quốc, chủ nhân của Kiếm cốc đều phóng ra ánh kiếm tuyệt thế khiến cho sinh linh Bất Diệt hiện đầy vết máu, huyết dịch bắn lên rất cao.

Sinh linh Bất Diệt khẽ lay thân thể, cả người xuất hiện hàng loạt cốt văn tỏa ra ánh hoàng kim quét sạch tất cả.

Đồng thời, hắn cũng đỡ lấy một đòn của con giao long, chính là môn chủ của Yêu Long đạo môn, hai bên không ngừng chém giết, tuy rằng trên người hắn bị dính vài vết thương do bị địch tập kích, máu tươi tung tóe thế nhưng một tay lại lôi rách một mảng thịt rồng, lớp vảy tách lìa, máu tươi tung tóe.

Lập tức, một luồng máu tươi từ trên trời đổ nhào xuống, máu huyết nhuộm đỏ cả mặt đất đầy tàn tạ bên dưới.

"Giết hắn, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất!" Một con tê giác trắng quát lên, ở đây đều không phải là người yếu, là những nhân vật cấp Giáo chủ đang giao chiến vây công sinh linh Bất Diệt.

"Gào!"

Sinh linh Bất Diệt hét lớn, cả cơ thể màu vàng cao cả vạn trượng tựa như là một vị Ma thần liều mạng huyết sát về trước, va mạnh tới con tê giác trắng này.

"Rầm!"

Trời đất lắc lư, sức phòng ngự của con tê giác trắng này vô cùng kinh người, lớp da trắng tựa như tiên giáp, khi va chạm tựa như đang đánh lên trên mặt trống, tiếng thùng thùng vang vọng, thế nhưng lại rất khó xuyên thủng.

Còn chiếc sừng của nó lại vô cùng sắc bén, thứ này đâm rách hư không, lao thẳng tới lồng ngực của sinh linh Bất Diệt, gần như muốn xuyên thủng ra sau.

"Giết!"

Sinh linh Bất Diệt quát lớn, hai tay giang rộng cố gắng nhấc cả con tê giác trắng như núi lớn này lên cao, tiếp đó là xé tán, cả cơ thể hắn tắm rửa trong làn máu đỏ.

Da dày thịt béo, tê giác trắng có sức phòng ngự, bảo thuật kinh người, thế nhưng giờ lại bị xé tan như vậy khiến cho ai nấy đều sợ hãi.

Bòng người cao cả vạn trượng cứ thế xé tan con tê giác khổng lồ như núi kia, hình ảnh này khiến cho nhiều cường giả sợ hãi.

Nhưng trong lúc này, có không ít công kích của các Giáo chủ đánh lên trên thân thể của sinh linh Bất Diệt, việc này khiến hắn lảo đảo tựa như muốn nổ tung.

"Hả? Cửu Diệt Bất Tử thuật!" Có người sợ hãi hét lên.

"Chẳng trách lại dám ngông nghênh như thế, không ngờ lại tu thành loại bí pháp tuyệt thế này!" Có Giáo chủ vẻ mặt rất khó coi và trong mắt cũng hiện vẻ thèm khát về loại bảo thuật này.

Cửu Diệt Bất Tử thuật, là một môn thần thông cổ được lưu lại hơn một kỷ nguyên trước, tương truyền nó có thể duy trì bản thân không bao giờ rơi vào trong kiếp nạn, biến chuyển từ chết sang sống.

Ví như lúc nãy, nếu như là người khác bị các Giáo chủ hợp lực đánh trúng thì chắc chắn sẽ hình thần đều diệt ngay tại chỗ. Nhưng mà sinh linh Bất Diệt tuy rằng bị thương thế nhưng vẫn không tới mức bỏ mạng, nhanh chóng khôi phục lại thương thế.

"Ầm!"

Một bên khác, ông lão của Côn môn cũng thần dũng vô địch, mặc cho cả người đều là máu tươi thế nhưng không ngừng xung trận trong đám người, chưa hề ngã xuống.

"Răng rắc!"

Trong đôi mắt của ông lão Côn môn này chợt lao ra hai chùm sáng bằng phù văn đầy kinh người, nó đánh nát hư không, xuyên thủng mi tâm của một vị Giáo chủ!

"Côn Bằng tử, ngươi còn dám ngông cuồng như vậy nữa à, chư vị, đừng nên bảo lưu nữa, nhanh chóng giải quyết hắn thôi!" Có người quát lên.

"Hôm nay, ta xem ngươi sẽ ngông cuồng tới mức nào, chỉ dựa vào hai người các ngươi thì dù thế nào cũng không tài nào chạy thoát được, dám địch với toàn bộ người trong thiên hạ à?"

Lúc này, các Giáo chủ đều giận tới mức tái mặt, đằng đằng sát khí.

"Thúc tổ, không nên lo lắng, ta đến vậy!"

Đúng lúc này thì một con Đại bàng cánh vàng che kín cả trời cao, huyết khí vàng óng cuồn cuộn lao vút tới.

"Ta cũng tới!" Cũng trong lúc đó, một con Thiên bằng màu xanh lao tới với thế như chẻ tre, chấn động nhật nguyệt sơn hà, giết thẳng vào đây.

"Kim Sí Đại bằng, Thanh Thiên bằng, các ngươi cũng muốn làm chuyện xấu à, muốn là địch của các giáo ư, các ngươi nên biết, đây chính là các giáo đang liên thủ giết chết, các ngươi muốn ngăn cản dòng nước trong thiên địa, ý chí của chư giáo ư?" Cốc chủ của Kiếm cốc quát lên.

"Bất kể là ai tham gia thì cũng không thay đổi được kết cục đâu!" Chủ nhân Thiên quốc quát lên.

"Vậy ư?" Một người khẽ nói, tuy âm không cao thế nhưng lại chấn động khắp nơi, giữa bầu trời có từng cành liễu vàng từ từ hạ xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.