Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Sao có thể?" Tuyết Lâm trợn tròn cặp mắt đẹp của mình, nàng cảm thấy khó mà tin nổi, nhìn một nửa thân thể tỏa ra ánh sáng thần thánh như thủy triều kia mà ngây cả người.
"Bạc, không gì là không thể." Thạch Hạo thuận miệng lơ đãng nói một chữ Bạc. Lúc hắn muốn sửa lại thì phát hiện Tuyết Lâm còn đang ngẩn ngơ, không chú ý đến việc hắn "nói sai".
"Không đúng, không thể là Tiên, có lời đồn, Chân Tiên dù đã chết cũng không ai có thể đến gần, hiện giờ chúng ta tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy thì phải bị chấn thành bột minh, phù văn tiên đạo sẽ hủy diệt tất cả." Rất lâu sau, Tuyết Lâm mới hồi thần và nói thế.
Thạch Hạo thở dài chỉ đành nói thật, Tiên thể này bị người khác đánh một chưởng, hoa văn trong cơ thể cũng đã tán loạn, bị tiêu diệt sạch sành sanh.
Đoạn tiên thể còn lại này, máu thịt đã sớm biến mất, xương cốt trắng nõn như ngọc, hào quang mông lung khuếch tán khiến người ta như tắm gió xuân, như tiến vào trong tiên trì.
"Không nên coi thường nó, tuy phù văn đã tan rã, tinh hoa gần như mất sạch thế nhưng khí tức Tiên đạo vẫn nồng đậm, ở gần nó tu hành thì sẽ được rất nhiều lợi ích, ngươi cũng có thể dựa vào đó để cất bước lên con đường tiến hóa, thành Thiên Hoàng chân chính." Thạch Hạo dụ dỗ.
Tuyết Lâm quả thật rất chấn động, mấy tên này quả đúng là biết hành hạ người khác, không chỉ ăn thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012524/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.