Chương trước
Chương sau
Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Đọa Thần tử nói toạc ra, hắn đứng nơi đó, miệng nở nụ cười tươi, vẻ tụ phụ cùng với bừa bãi chẳng hề che giấu gì cả, sử dụng cách này để bức bách mấy người Thạch Hạo.

"Hiện giờ, ngươi cứ mạnh miệng đi, nhưng tới lúc đó ông mày sẽ chém chết ngươi!" Đả Thần Thạch tức giận hét lớn.

"Yên lặng!"

Đúng lúc này, ông lão trong phòng đấu giá này nói, lão dùng thần thông Mãng Ngưu hống khiến cả cung điện rung ầm ầm, rõ ràng lão là một cao thủ.

Bốn phía đều im như hến, bất kể là đối mặt với khí thế của Đọa Thần tử hay là tiếng hét lớn của ông lão kia thì mọi người đều cảm thấy mình bé nhỏ không đáng nhắc tới.

Cuối cùng, cũng không có ai tranh giành bức cốt đồ kia với Đọa Thần tử, và hắn đã thành công đấu tới tay, giá hắn đưa ra cũng chỉ cao hơn giá khởi điểm có một chút.

Chủ yếu nhất chính là, rất nhiều người không hề tin rằng có thể tìm thấy khu vực kia, có thể lại gần cổ thụ Thiên Thần ấy, nếu dễ như thế thì dân bản địa sớm đã ra tay rồi.

Ngoài ra, mặc dù có mấy người động tâm và muốn đấu giá thế nhưng khi thấy quái thai cổ đại Đọa Thần tử ra tay thì đều rút lui, ai muốn tranh với hắn? Đó thuần túy là muốn chết.

Đám nhân vật như vậy, một thân tu vi đều vang dội cả cổ kim trong đám cùng cấp, phóng mắt khắp thiên hạ có mấy ai địch lại?

Mạnh như Hoang mà hiện giờ cũng bị hắn nhìn chằm chằm, lời nói thì ngông cuồng, muốn đánh gục kẻ này, cho nên mọi người càng sợ hãi hơn và cũng không dám trêu chọc.

Sau đó, có một vài bán thần quả được bán ra và lúc này Thạch Hạo quyết đoán ta tay, hắn cần những thứ này, bởi vì sắp tới bước đột phá quan trọng, cần rất nhiều thánh dược.

Việc khiến người khác ngạc nhiên chính là, Đọa Thần tử lại giúp đỡ, hắn cũng lên tiếng đấu giá đồng thời quét nhìn tất cả mọi người, ý bảo rằng đừng nên tranh giá làm gì.

Và, chỉ cần người khác lùi lại thì hắn cũng không tranh giá nữa.

Ban đầu, Thỏ nhỏ còn rất vui vẻ và luôn cười hi hi đồng thời mắng chửi Đọa Thần tử là tên ngu. Thế nhưng khi nàng suy nghĩ kỹ lại thì liền giận dữ, đối phương lại coi bọn họ là tôi tớ, tự cho rằng những thứ trên người của bọn họ thì chính là của Đọa Thần tử hắn, sau đó hắn sẽ lấy sạch những thứ này.

"Tức quá mà!" Thỏ nhỏ hét lên, cặp mắt đỏ càng thêm đỏ hơn.

"Bình tĩnh đi, cần gì tức giận chứ, chút nữa sẽ hiểu thôi." Thanh Y an ủi, ánh mắt lưu chuyển, tuyết y tuyệt thế, một vị tiên tử xuất trần như nàng mà cũng cảm thấy có chút tức giận.

Vẻ mặt của người bán đấu giá chẳng hề tử tế chút nào, có một vài sinh linh liếc nhìn Đọa Thần tử, nếu không phải thấy hắn bạo tay đấu giá thành công bức cốt đồ kia thì sớm đã đuổi hắn ra khỏi phòng rồi.

Đọa Thần tử cũng không quá đáng nữa, không còn tham dự đấu giá.

Rốt cuộc cũng tới phiên tranh giá bức bí đồ của động phủ Tiên gia, tâm tình của một số người tăng mạnh, vô cùng kích động. Đương nhiên cũng có một số người chẳng hề hăng hái, chỉ ngồi xem mà thôi.

Lúc này, trong phòng đấu giá chia thành hai trận doanh, một bên thì vô cùng vui mừng còn một bên hờ hững không hứng thú.

Trên khán đài, ông lão kia ra hiệu, lập tức có một thiếu nữ xinh đẹp mang ra một bức tranh khắc bằng đá, thứ này tỏa ra từng làn sương mù thần bí, bên trên có những vết tích mờ mờ.

"Ta biết rằng sẽ có rất nhiều người nghi hoặc, nếu như chúng ta nắm giữ bí đồ của động phủ Tiên gia thì vì sao lại không đi tìm đúng không?" Ông lão nói, đôi mắt sâu lắng ấy tỏa ra ánh sáng quét nhìn mọi người.

"Ta nghĩ cũng có vài người đoán được, chúng ta chỉ có thể sinh sống ở một khu vực nhất định, rất nhiều nơi không thể đặt chân tới được, về phần lý do thì ta cũng không muốn nói tới." Lão giải thích.

Tới đây, rất nhiều người suy tư và xác nhận rằng từng nghe nói qua, bình thường thì dân bản địa trong Tiên cổ sẽ ẩn mình trong khu vực của bộ lạc, và sẽ không tùy tiện đi xa.

Rõ ràng, bất kể là Thiên Thần thụ hay là động phủ Tiên gia, hai vị trí này đều không phải trong phạm vi mà dân bản địa có thể đặt chân tới.

Đương nhiên, ông lão này nói thẳng như vậy tức là bọn họ cũng từng phái cao thủ của mình đi ra ngoài, ngoại trừ một phần nhỏ có thể hái được mười mấy trái Thiên Thần quả ra thì những lần khác đều thất bại.

"Động phủ Tiên gia không hề bình thường, Thập Quan vương mà các ngươi gọi, cây nhỏ Tiên đạo mà hắn chiếm được có khả năng là đoạt được từ trong động phủ Tiên gia này."

Câu nói của ông lão tựa như sấm giữa trời quang, rất nhiều người kinh ngạc tới run rẩy, tất cả đứng bật dậy và nhìn chằm chằm lão hòng xem thật hay giả.

Chuyện này quá mức kinh người, vận may lớn của Thập Quan vương lại bắt nguồn từ động phủ Tiên gia?!

"Năm đó, khi hắn tới Táng giới và đạt được một bộ sách cổ bằng ngọc thạch, sau đó căn cứ vào những ghi chép bên trên để tìm kiếm thì mới có thu hoạch như vậy." Ông lão tiếp tục nói.

Mọi người cũng từng nghe qua thế nhưng cũng không nghĩ rằng quyển sách ngọc thạch kia lại chỉ về động phủ Tiên gia!

"Thập Quan vương cũng chưa hề đi vào trong, chỉ là đi vòng quanh ở bên ngoài mà đã đạt được cây nhỏ kia, có thể thấy được cơ duyên của hắn lớn tới mức nào." Ông lão than thở.

Câu này vừa dứt mọi người lại càng kinh ngạc hơn, chỉ ở bên ngoài đã như thế thì bên trong sẽ có những thứ gì? Hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập.

Ông lão nói thẳng, những cao thủ mà bọn họ phái ra cũng không hề tiến vào động phủ kia, năm tháng qua đi có không ít cường giả đi thăm dò nhưng đều thất bại.

"Có lúc, cơ duyên sẽ không dựa vào thực lực mà chỉ dựa vào duyên phận." Ông lão nói, sau đó nói thiếu nữ giơ bức tranh đá lên.

Tất cả mọi người đều quan sát thế nhưng chỉ có thể thấy được những vết tích mơ hồ, không cách nào nhìn rõ được.

Thạch Hạo mở ra Thiên mục thế nhưng vẫn bị chặn đứng.

Rõ ràng, đối phương đã dùng đại pháp lực để phong ấn thạch đồ kia!

"Chư vị, các ngươi cũng đều biết, động phủ Tiên gia này khả năng chính là tạo hóa lớn nhất của Tiên cổ này, nếu không thì làm sao chỉ một cây nhỏ mà đã kinh động cả cổ kim chứ?" Ông lão bình tĩnh nói rồi nhìn về tất cả mọi người: "Ta biết, các ngươi đang tranh đua, một thời gian nữa tất cả sẽ leo lên một võ đài Tiên đạo rộng lớn để tiến hành cuộc tranh bá tuyệt thế, chỉ có người giành thứ nhất mới có thể bước lên một con đường thần bí và đi tìm tạo hóa to lớn nhất. Nhưng mà, năm tháng dài đằng đẵng qua đi vẫn không hề có người thu được. Ta muốn nói, động phủ Tiên gia này rất có thể là nơi chứa đựng vận may lớn cuối cùng này."

Rõ ràng lão đang mê hoặc tất cả mọi người trong phòng đấu giá này.

Thế nhưng, chuyện này quả thật đã đốt cháy tâm tình của tất cả mọi người, ai cũng chấn động, chỉ có Vương của cổ đại mới leo qua tòa võ đài Tiên đạo kia và còn sống trong cuộc đối quyết chung kết ấy, sau đó bọn họ sẽ đi tìm vận may lớn của mình. Đối với những sinh linh bình thường thì đây tựa như giấc mơ, cơ bản bọn họ không đạt được. Nhưng mà, cơ hội tựa như đang ở trước mắt, cứ thế tiến thẳng tới điểm cuối cùng, đó chính là động phủ Tiên gia này, lẽ nào đó là nơi cuối cùng?

Ánh mắt của Đọa Thần tử lạnh lẽo và cũng không hề nói gì.

Lần trước hắn đã quét ngang Tiên cổ, vô địch thiên hạ, từng giết chết hai vị Vương của cổ đại và ngạo nghễ đứng trên võ đài ấy.

"Giá khởi đầu, hai cây thần dược!" Ông lão mở miệng và nói ra giá sàn.

"Cái gì?!"

Tất cả mọi người đều ngây người, cái giá quá cao, ai có thể ra giá cao hơn chứ, ngoại trừ Thập Quan vương, Ninh Xuyên thì mọi người cũng chưa hề nghe thấy có người từng đạt qua được thần dược.

Đương nhiên, một số Vương của cổ đại khả năng sẽ có, chỉ là không bị người khác biết mà thôi, nhưng ai sẽ có thể một lần lấy ra hai cây chứ.

Ở ngoại giới, mạnh như Thư viện Thiên Tiên cũng chỉ có đúng một cây Thần liên độ kiếp mà thôi!

Giáo chủ của rất nhiều đạo thống, môn phái cũng chưa hề từng nhìn thấy thần dược chứ đừng nói là sở hữu.

Thạch Hạo lắc đầu, vật này đấu giá không nổi, dù là Đọa Thần tử cũng không hề có phản ứng gì.

Rõ ràng, bức tranh đá này không ai đấu giá.

"Không sao, vật này sẽ giữ lại, nếu như các vị thương lượng liên kết với bằng hữu mình tới đấu giá thì nó sẽ lại xuất hiện." Ông lão cười nói.

Mọi người đều hiểu rằng, mục đích chính của lần đấu giá này là tuyên truyền, hi vọng có thể hấp dẫn càng nhiều người càng tốt, sẽ để cho những VƯơng của cổ đại liên thủ hòng đạt được bức tranh đá này.

"Nhưng, lần sau sẽ là bốn cây thánh dược đó." Ông lão cười híp mắt.

Mọi người muốn chửi lớn ông già này, quá độc ác mà, tìm khắp Tiên cổ mới có được bao nhiêu cây thần dược chứ? Trừ phi là mở ra được vườn thuốc cổ xưa còn sót lại từ hơn một kỷ nguyên trước kia, tới lúc đó đừng nói là thần dược dù là Trường sinh dược cũng có!

Mọi người cũng dần hiểu rõ, dân bản địa không cách nào phái hết từng người đi tới những khu vực kia, cho nên muốn dựa vào phương pháp này, thông qua những người từ ngoại giới tới để khai thác thần trân ở các nơi.

Khó trách bọn họ sẽ không tùy tiện ra tay với những người ngoại lai, họ sợ sẽ quấy nhiễu và tới lúc đó cuộc giao dịch sẽ không suôn sẻ.

"Nếu như bức tranh động phủ Tiên gia được lưu lại, vậy thì chúng ta sẽ đấu giá thêm một vài loại kỳ trân khác vậy." Ông lão nói.

Vốn là, bước tranh đá của động phủ Tiên gia kia đã là thứ đấu giá cuối cùng thế nhưng nó được lưu lại, cho nên bọn họ mới lấy thứ khác ra để đấu giá.

Một hũ ngọc thạch được đưa ra, bên trong chứa chất lỏng tựa như rượu ngon, nó sền sẹt, sau khi mở nắp hũ ra thì hương thơm ngập tràn, thấm ruột thấm gan.

"Dòng suối sinh mệnh, có thể chống lại sự già yếu, tăng cường sinh cơ." Ông lão giới thiệu.

Thứ này nhất thời gợi ra náo động, đây là thứ tốt, có thể giúp tăng cường bản nguyên sinh mệnh của người dùng.

Tiếp theo, lại có một thiếu nữ mang lên một hộp ngọc, sau khi mở hộp ra thì ánh xanh biếc kinh người chiếu rọi, nó tựa như là ngọc tủy lấp lánh ánh sáng, đó là một cây nhỏ.

"Phục Sinh thảo, dù chỉ còn sót lại một tia sinh cơ thì sau khi ăn vào có thể sống lại."

Phục Sinh thảo rất nổi danh, sau khi ăn, ngoại trừ việc không thể tăng cường đạo hạnh và pháp lực thì dược tính của nó giống như là thần dược, tuyệt đối có thể khiến người chết sống lại.

Rõ ràng, hai thứ này đều là kỳ trân vô thượng dùng để cứu mạng!

Đối với Thạch Hạo, nếu có thứ này thì tương đương với hai cái mạng, chính là thứ mà hắn vô cùng cần, cho nên hắn lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Những ông lão như đĩa dính chặt lấy Thạch Hạo đứng ở bên cạnh, khi thấy biểu hiện của hắn thì kinh ngạc và có người hỏi: "Tiểu hữu có hứng thú với thứ này?"

"Đúng!" Thạch Hạo gật đầu.

"Thế thì dễ nói chuyện rồi." Một ông lão cười rồi gật đầu với hắn, sau đó môi mấp máy như đang truyền âm.

Trên khán đài, ông lão kia nói ra giá sàn: "Hai thứ này, chỉ cần dùng một cành liễu để trao đổi là được."

Mọi người ồ lên, chỉ đơn giản như thế?

Thạch Hạo ngạc nhiên sau đó hiểu ra vấ đề, người nắm giữ phòng đấu giá Dị tộc này có quan hệ với bộ tộc của mấy lão đang đứng bên cạnh hắn.

"Ta có một cành Bách Xa liễu." Có người không chờ nổi nữa ra giá.

"Bổ sung thêm, cành liễu này được để lại từ hơn một kỷ nguyên trước." Trên khán đài, ông lão kia nói thêm.

Đám người há hốc miệng, có cả lý do này nữa sao? Ai có thể lấy ra được chứ!

"Mấy vị đang làm khó cho ta đấy!" Thạch Hạo quay đầu lại rồi nhìn về phía mấy ông lão và nói: "Liễu Thần là người... không thể bị người khác khinh nhờn, phải được bảo tồn thật cẩn thận!"

Mấy ông lão này lộ vẻ kinh ngạc, một trong số đó nói: "Tại sao tiểu hữu lại nói ra những lời đó, chúng ta muốn thu hồi cành liễu này chính là không muốn cổ tổ Tế linh bị người ngoài khinh nhờn, muốn đưa người về thánh địa và thờ cúng cẩn thận."

"Hả?" Thạch Hạo ngớ người, nói: "Chẳng lẽ không phải các ngươi muốn dùng cành của Tế linh Tiên đạo để luyện dược?"

"Nói bậy!" Ông lão của Bát Tí Hồn tộc trừng mắt quát.

"Ta cần một lời giải thích." Thạch Hạo nói.

"Có nhiều lời không thể nói, nhưng chúng ta có thể nói cho ngươi biết, đây chính là cành còn sót lại của cổ tổ Tế linh, không thể thất lạc ở bên ngoài được..."

Tuy rằng không thể nói nhiều nhưng những ông lão này cũng có thể tiết lộ đôi chút.

Bên trong một vùng tịnh thổ thần bí nào đó có một cành cây liễu màu vàng, đây chính là thứ do Tế linh lưu lại khi xưa và đã được bọn họ thờ cúng, thứ này được cắm trong dòng suối sinh mệnh thế nhưng đã từ rất lâu rồi không hề thức tỉnh, cho nên bọn họ muốn dùng cành cây mà Thạch Hạo có để hòa tan vào trong cành cây của mình.

"Một cành cây còn có sinh cơ, một trong ba ngàn Thần quốc của Liễu Thần?!" Thạch Hạo chấn động.

Đáng tiếc, những sinh linh này đã từ chối thẳng khi Thạch Hạo muốn tới nơi đó.

Nhưng sau đó Thạch Hạo cũng thoải mái đáp ứng trao đổi với bọn họ, để cho bọn họ mang cành liễu này về và hợp nhất với cành cây kia.

Dòng suối sinh mệnh cùng với Phục Sinh thảo đã tới tay cho nên Thạch Hạo rất hài lòng, nhưng việc này cũng đã khiến những người nơi đây kinh ngạc, ai nấy đều lộ vẻ khác thường, Hoang quá mạnh mẽ, ngay cả loại cành liễu như vậy mà cũng có thể lấy ra được.

Tới đây không ít người bừng tỉnh, hiểu được vì sao mấy ông lão thuộc dân bản địa kia lại đi theo sau và thiên vị hắn như thế, việc này là vì hắn đã đoạt được thứ vô cùng nghịch thiên ở dưới hắc uyên kia.

"Không tệ, có Dòng suối sinh mệnh cùng với Phục Sinh thảo thì con đường của ta sẽ càng bằng phẳng hơn, có thể thoải mái ngộ đạo mà không hề sợ chết đi, đạo hạnh sẽ tăng nhiều." Đọa Thần tử gật đầu, dáng vẻ vô cùng tự phụ.

"Chút nữa sẽ đánh chết ngươi!" Thỏ nhỏ nhe răng, nàng không cách nào chịu đựng nổi nữa.

"Đáng tiếc là, chiếc cành kia rõ ràng cho một chút khí tức Tiên đạo thế nhưng lại bị đổi, quá đáng tiếc mà." Đọa Thần tử lắc đầu, tựa như đang nói đồ vật đó là của mình vậy.

Ánh mắt của Thạch Hạo sâu thẳm rồi đứng dậy, nói: "Ngươi nên đi tìm nghĩa địa cho mình đi, đương nhiên nếu bản thể của ngươi không phải là hình người thì có thể bỏ qua, chỉ cần một chiếc đỉnh là đủ hầm chín ngươi rồi."

"Ha ha ha..." Đọa Thần tử nở nụ cười, tuy rằng bình thản thế nhưng cũng có chút lạnh lẽo, nói: "Chưa gì đã vội tới tận cửa rồi à, hai tên sư huynh của ngươi cũng y như vậy, khi xưa khi tranh cướp giành giật thì đều tìm ta để động thủ nhưng kết quả ra sao? Ta đánh bại toàn bộ, một chân giẫm mạnh trên mặt của bọn họ, cảm giác đó rất sướng, dù sao cũng là người của một mạch Chí tôn nhưng lại bị ta đạp bẹp trên mặt đất, ha ha!"

Phòng đấu giá trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người cảm thấy nghẹt thở, mọi người hiểu rõ, đại chiến sắp sửa xảy ra cho nên không một ai nói bậy.

"Đi, đi giết ngươi thôi!" Thạch Hạo đứng dậy rồi đi ra ngoài.

"Không chịu nổi nữa rồi, giết người thôi!" Đả Thần Thạch tức giận gào thét, lần đầu tiên nó tức điên như vậy, bởi vì Đọa Thần tử quá ngông nghênh khiến nó không cách nào chịu được.

"Hoang, ngươi chắc chắn sẽ đánh bại hắn!" Thỏ nhỏ cổ vũ.

Tào Vũ Sinh, Thanh Y đi phía sau, trong lòng hai người khó mà giữ được bình tĩnh.

"Được, để ta nhìn thử ngươi có tiến xa hơn hai vị sư huynh của ngươi hay không." Đọa Thần tử rời khỏi phòng đấu giá rồi đi sát sau.

Ầm!

Táng thành trở nên sôi trào.

Toàn bộ sinh linh đều nhận được thông báo, Đọa Thần tử đã tới và muốn ra tay với Hoang, hiện giờ hai người đang chọn chiến trường để triển khai cuộc đại chiến tuyệt thế.

"Đi thôi, đi xem chiến, loại đại chiến này tuyệt đối không thể bỏ qua!"

"Nhanh, bám sát bọn họ!"

...

Cũng còn may là đám Thạch Hạo chọn khu chiến trường cũng không xa lắm, nếu không những người này không cách nào đuổi theo được bước chân của bọn họ.

Đây là một khu chiến trường cổ, mặt đất đỏ sậm, chính là máu của sinh linh vô thượng khi xưa nhuộm đỏ, nơi đây không hề có chút bóng cây nào mà chỉ có sương mù bao phủ.

Nói như thế, sát khí nơi này rất nặng, không có mấy ai dám đi vào trong.

Nhưng mà, đám Thạch Hạo và Đọa Thần tử đã đứng trong nơi sâu nhất của chiến trường cổ này và cũng không hề bị ảnh hưởng gì.

Những người khác thì không cách nào đi vào được, bọn họ chỉ biết đứng nơi xa quan sát, tất cả mọi người đều hồi hộp và chờ mong.

"Ầm!"

Hai người cũng không hề nói nhiều, cứ thế động thủ, hai người tựa như hai ngôi sao lớn va chạm trong vũ trụ và bùng phát ra thánh quang chói mắt!

Rầm!

Như sao chổi va chạm vào mặt đất, mặt đất đỏ đậm được cho là vững chắc không thể hủy thế nhưng cũng nứt toác, đất đá xuyên mây, vết rách hư không lan tràn.

Phương xa, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, toàn bộ đều hóa đá.

Đây là lần đối kích đầu tiên, hai người dùng thân thể để va chạm mà đã tạo thành cảnh tượng kinh khủng như vậy, vô cùng chấn động lòng người.

"Mạnh hơn hai tên sư huynh của ngươi, thế nhưng... còn yếu, kém xa ta lắm!" Đọa Thần tử mở miệng.

Vào lúc này, bên ngoài cơ thể của hắn xuất hiện một luồng tiên khí, người ở nơi xa không cách nào nhìn thấy rõ do bị sương mù che mất tầm mắt, thế nhưng Thạch Hạo lại nhìn thấy rất rõ ràng.

"Biết sự chênh lệch giữa đôi bên rồi chứ, ta chỉ cần giơ tay cũng đủ trấn áp ngươi, dễ dàng xóa bỏ hình và thần của ngươi!" Đỏa Thần tử bình thản nói rồi từng bước tiến về trước, trên mặt mang theo ý lạnh cùng vẻ châm biếm.

Đang lúc nói chuyện thì hắn giơ tay phải chỉ về phía Thạch Hạo và tùy ý đè mạnh xuống, hắn muốn đánh gục Thạch Hạo một cách dễ dàng ngay trước mặt mọi người.

Nơi đó có một luồng tiên khí lượn lờ và quấn quanh cánh tay của hắn, cánh tay này trở nên mờ ảo thần bí tựa như có thể ép sụp thiên địa!

Đây chính là diệu dụng của tiên khí, sau khi tu được thì hoàn toàn khác trước, siêu thoát bên trên, tất cả không thể đặt ngang hàng được!

"Vèo!"

Thạch Hạo nhìn thấy hắn sở hữu tiên khí và tùy ý xuất thủ như thế thì cũng không hề biến sắc gì cả, chỉ là nhanh chóng xông về trước, sau đó lăng không đá ra một cước.

"Đom đóm mà cũng dám so sáng với ánh trăng, đúng là không biết tự lượng sức mình." Đọa Thần tử nói, đồng thời cánh tay ấy từ từ vỗ về phía cái chân của Thạch Hạo.

Nhưng mà sự việc phát sinh lại vượt ngoài dự liệu của hắn và cũng vượt khỏi dự liệu của mọi người, một cước của Thạch Hạo vô cùng đơn giản và trược tiếp thế nhưng lại mạnh mẽ quá tưởng tượng.

"Ầm!"

Chân phải Thạch Hạo tựa như long xà quét ngang nơi hư không và đánh văng cánh tay, sau đó lăng không đá một cước ngay khuôn mặt của hắn khiến máu me chảy khắp và văng ngược ra sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.