Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Đó là sinh linh gì thế?" Đám Tào Vũ Sinh chạy tới nhìn chằm chằm hai bộ thi thể rách nát kia.
Khói xám tản ra, trên người bọn họ mặc giáp trụ đồng, tay cầm đại kích đầy gỉ sét trông vô cùng lâu đời, tựa như từ vô tận năm tháng trước kia tới đây vậy.
"Trời ạ, đây là sinh linh gì vậy, tại sao lại có vẻ tang thương, tựa như ở một kỷ nguyên xa xưa nào đó thế."
Cảm giác này rất kỳ quái khiến người đối diện cảm thấy như mình đang đối mặt với một bộ lịch sử cổ xưa chứ không phải là hai tên sinh linh, có một loại tích lũy trong vô tận năm tháng, cũng có một vẻ hoang vu xa xăm khó có thể diễn tả bằng lời được.
"Ngươi không nên giết chúng ta..."
Bỗng nhiên, một sinh linh đột nhiên mở miệng, kẻ này không có khí tức của sự sống, cũng chẳng có sóng thần hồn thế nhưng lại cố gắng nói ra mấy chữ như thế.
"Á..." Thỏ nhỏ nhanh chân chạy trốn, kêu hét inh ỏi, vèo, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa, nàng bị hù cho chết khiếp.
"Lại còn nói chuyện được nữa chứ, đúng là kỳ lạ thật." Tên Mập nói, lá gan của hắn rất lớn cho nên ngồi chồm hổm xuống quan sát thật cẩn thận hòng nghiên cứu tìm tòi.
Thạch Hạo vui mừng, hai con sinh linh lần này hoàn toàn không giống hình dáng của hắn, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái, tựa như tự giết bản thân vậy.
Sinh linh kia chẳng hề nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012464/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.