Chương trước
Chương sau
Dịch: Ngân
Biên: ronkute

"Ồ, nơi này có trận pháp bảo vệ, không cách nào phá vỡ hư không." Thạch Hạo ngạc nhiên, hắn muốn dùng đại kích hư không để tiến lên nhưng lại phát hiện không sử dụng được.

Không gian vặn vẹo, ký hiệu màu bạc lấp lóe nằm dày đặc phía trước, trận pháp đáng sợ dưới Vạn độc thần thụ kia phát ra uy năng không cho mở ra đường hầm không gian.

"Vậy thì bay qua, dù là Chân Thần cũng không thể cản bước tiến của chúng ta." Đả Thần Thạch ngang ngược nói.

Nó cảm thấy, khoảng cách gần như thế thì có thể phi hành, vụt một cái thì sẽ tới nơi ngay, một khi tiến vào bên trong trận pháp thì sẽ như tiến vào thiên hạ của nó.

"Xoẹt!"

Nó hành động trước tiên, kết quả tới nhanh mà lùi cũng nhanh, sau khi trở lại vẫn còn sợ hãi.

Vạn độc thần thụ kia đang phát uy, ráng lành rủ xuống hàng ngàn hàng vạn tia, là thánh phẩm có thể bồi dưỡng thân thể của độc trùng thế nhưng lại là tai họa của những thứ khác.

Loại độc này hóa thành ánh sáng có thể ăn mòn thần lực, suy yếu đạo hạnh của người ta.

Đả Thần Thạch tuy cứng chắc khó thể bị phá vỡ nhưng cũng lo lắng đạo hạnh của mình bị độc tố ăn mòn, gần đây nó sắp đột phá nên cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Thạch Hạo tới thử, phát hiện động thiên duy nhất đúng là có thể kiên trì đến phía trước nhưng mà cũng sẽ bị ăn mòn không ít.

Thanh Y không đồng ý với cách làm của hắn bởi vì tiếp theo còn phải đại chiến, hắn cần duy trì trạng thái tốt nhất, dù một chút thần lực bị ăn mòn, một tia đạo hành bị hao tổn cũng không được.

Nàng xuất ra Thanh Nguyệt diễm, kết quả lại khiến cho Vạn độc thần thụ lay động, rung lên ầm ầm, việc này lại tạo thành tai họa lớn khiến cho rất nhiều độc trùng tỉnh lại, và muốn xông tới bao phủ nơi này.

"Quả nhiên, thần thụ, trận pháp còn có độc trùng, tất cả đều là những nhân tố quan trọng đảm bảo an toàn cho hắn, khó trách hắn lại chọn nơi này." Thạch Hạo nói khẽ.

Hắn thử lấy thần đỉnh ra rồi tiến vào trong đỉnh, mục đích là muốn xông vào với tốc độ nhanh nhất có thể, kết quả bảo đỉnh cũng bị ăn mòn, loang lỗ vết rách.

"Xem ra chỉ có thể dùng thứ này thôi, dựa vào thần thụ này để coi thử nó mạnh đến đâu." Thạch Hạo dùng đại thần thông Súc địa thành thốn tạo một khoảng cách nhất định với đàn độc trùng cấp Chân Thần kia, sau đó thì lấy lò luyện đan ra.

Trong lò luyện đan có tia chớp, còn có cả nguyền rủa, nhưng từ khi hắn tu luyện thành công bảo thuật Lôi Đế thì đã khó có thể làm thương tổn được hắn.

Thạch Hạo thu Thanh Y và Đả Thần Thạch vào túi càn khôn, còn bản thân thì nấp trong lò luyện đan rồi điều khiển nó nhanh chóng lao tới, tựa như sao chổi đập mạnh vào trận pháp.

Sau khi ra ngoài thì nhóm người rất giật mình, rất may là lò luyện đan này vô cùng chắc chắn.

Bởi vì Vạn độc thần thụ kia quá đáng sợ, gợn sóng mà nó khuếch tán ra gần bằng gợn sóng cấp Thiên Thần, ký hiệu nằm dày đặc ở chung quanh, vô cùng khủng khiếp.

"Thứ này có pháp lực sao?" Đả Thần Thạch há to miệng, rất giật mình.

Thạch Hạo cũng chấn động, đây là một gốc thần thụ có thể làm thuốc, đối với một ít sinh linh thì giá trị của gốc này khó mà đo lường được, cộng với nó lại còn có sức chiến đấu mạnh mẽ như vầy nên quả thất quá kinh người.

Nói như thế là vì các loại thần dược cổ xưa dù cho có thông linh đi nữa thì cũng không có những thần thông như vầy.

"Thứ này quá ghê gớm, chẳng trách vạn trùng cấp Chân Thần đều thần phục, xem như chủ nhân, nó có thế ra lệnh cho tất cả độc trùng dữ tợn nhất." Thanh Y nói.

Người bình thường không thể nào đánh thẳng vào nếu không sẽ bị giết chết ngay trên đường xâm nhập.

Bọn họ chuyển sang xem xét thật cẩn thận lò luyện đan lần nữa, nắp lò có một con cổ Phượng đỏ au trông rất sinh động nằm ở đó, thân lò thì có một con Chân Long cuộn mình, sinh động và có thần vận.

Đây là bảo vật cổ xưa mà Thạch Hạo chiếm được trong con sông ở trước đảo Ác Ma, tuy rằng vẫn không chủ động tấn công nhưng sức phòng ngự lại rất kinh người.

"Thứ này có lai lịch rất thần bí." Thanh Y đưa ra phán đoán.

Bọn họ cũng không kéo dài thời gian nữa mà nhanh chóng xông vào chỗ sâu trong trận pháp, hướng về một thế giới nhỏ đi tới.

Trong một cổ trận khác nơi lối vào Vạn độc thần thụ, không có nơi nào an toàn hơn chỗ này.

Trận pháp kinh người, nếu không phải Đả Thần Thạch từng thấy Liễu Thần bố trí thì chắc chắn không thể dẫn bọn họ đi vào được, nếu không biết được cách vận dùng thì tuyệt đối là như bước vào chỗ chết.

Đường mòn quanh co, thần thạch lát đường, ven đường trồng trúc xanh, nơi này rất thần bí, linh khí nồng nặc.

"Ai có thể nghĩ, bên ngoài khói độc dày đặc, rắn rết đầy núi, mà bên trong lại như tiên cảnh." Thạch Hạo than thở.

Tiến vào bên trong tiểu thiên địa này, giẫm trên con đường đầy khúc khuỷa, né qua các sát trận, tiến vào vùng đất an lành, các loại ánh sáng đan xen, sương trắng lượn lờ tựa như động phủ của Tiên.

Thạch Hạo nhớ rõ, lúc vừa tiến vào Tiên cổ, khi truyền nhân Tiên điện chọn nơi bế quan thì một con giao long cấp Thiên Thần tức giận lao ra đuổi giết hắn.

Mà nơi này không có hơi thở của giao long, hiển nhiên là một vùng tịnh thổ khác.

Hắn không thể không thán phục, căn cơ của Tiên điện quả thật thâm hậu nên đã thăm dò Tiên cổ rất cặn kẽ, biết được rất nhiều bảo địa.

Ngay ở phía trước là một dòng suối ào ạt chảy, khí lành cuộn trào, tràn ngập linh khí màu trắng biến nơi này gần như siêu thoát trên nhân gian.

Ở bên cạnh, trúc tía liên miên, sương trắng lượn lờ, còn có một cầu vồng xuyên qua trời cao, đan xen vào nhau, cảnh tượng thoát tục tựa như nơi ở của Tiên.

Trong rừng trúc tía có một khối đá quý, có tới hàng ngàn, hàng vạn làn tiên vụ sáng rực quay quanh nó, cảnh tượng kinh người loáng thoáng còn nghe được đạo âm (âm thanh đại đạo).

"Là hắn, ở đó, đang chìm sâu trong ngộ đạo." Sắc mặt Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, nhìn chằm chằm nơi đó.

Trên kỳ thạch trong rừng trúc tía có một người ngồi xếp bằng không hề nhúc nhích, đạo âm từ cơ thể truyền ra, hắn đang bế quan tìm hiểu đại đạo, không biết gì chuyện bên ngoài.

"Đừng làm bậy, rừng trúc tía này ẩn chứa nguy hiểm to lớn, có cổ trận của Tiên điện, một khi tùy tiện xông vào có thể sẽ "người chết đạo vong!" Thanh Y nói.

Thạch Hạo gật đầu, hắn tất nhiên cũng biết điều đó.

Khối kỳ thạch này có diện tích nửa trượng vuông và có màu nâu xám trông rất cổ xưa, thế nhưng bên ngoài lại có hàng vạn tia sáng an lành lượn lờ nhưng không hề tiếp xúc với khối kỳ thạch này, ngoài ra còn có từng tia tiên khí vô cùng kỳ lạ.

Thanh Y nói nhỏ: "Tảng đá kia tựa như là Ngộ Đạo thạch của Tiên điện, nghe nói có cả thảy ba khối, không ngờ thứ cổ xưa thần thánh trong truyền thuyết này lại được hắn mang vào trong Tiên cổ."

Bọn họ ẩn mình trốn rất xa nơi đó nên sẽ không lo làm cho truyền nhân Tiên điện phát giác tỉnh lại.

"Thứ này... ta rất thèm đó!" Đả Thần Thạch chảy nước miếng.

"Tốt nhất mày nên quên tảng đá này đi thì hơn." Thạch Hạo từ chối, thứ này tuyệt đối là chí bảo, với những người muốn vượt qua tiên hiền, bước lên con đường vô thượng như bọn hắn thì dù lấy thứ gì ra cũng không thể trao đổi được.

Tiên cổ mở ra lần thứ ba ngàn, đã là lần cuối cùng của thời đại này, Tiên điện vô cùng khát vọng khu di tích này nên gởi gắm toàn bộ lên trên người truyền nhân Tiên điện, hi vọng hắn quật khởi và đoạt được vận may lớn mang về Tiên điện.

Vì vây, ngay cả loại chí bảo thần thánh này đều ban cho hắn mang vào Tiên cổ, cho hắn dùng để ngộ đạo, có thể thấy được ôm kỳ vọng lớn đến mức nào.

Kỷ nguyên này, từ lúc cánh hoa Tiên bắt đầu nở cho tới lúc ba ngàn đạo tắc tiêu hao hết như bây giờ, đều vẫn không nhìn thấy cái gọi là "vận may" cuối cùng kia, tất cả mọi người đều suy đoán chắc chắn sẽ xuất hiện ở đời này.

Tiên điện tất nhiên là muốn đoạt lấy cho bằng được, vì vậy dốc hết "vốn liếng".

Ở gần kỳ thạch trong rừng trúc tía kia còn có rất nhiều cốt thư dồn thành một đống, ánh sáng thần thánh lưu chuyển, đều là bút ký cảm ngộ của tiên hiền, có tác dụng rất lớn cho việc ngộ đạo của hắn.

Ngoài ra còn có một bình thủy tinh phong ấn giọt máu đỏ tươi và tràn đầy ánh sáng thần thánh rực rỡ.

Điều này làm cho sắc mặt của Thạch Hạo và Thanh Y thay đổi, đó là máu Tiên, đã bị hắn hấp thu và giờ chỉ còn lại tàn dư mà thôi.

Trên kỳ thạch, truyền nhân Tiên điện nhắm hai mắt tựa như ngủ say, không nhúc nhích nhưng đạo âm không dứt, trong cơ thể có một luồng tiên quang đỏ đậm di chuyển, từ cánh tay đến phủ tạng, không ngừng xung kích gột rửa thân thể hắn, cách rất xa cũng có thể cảm giác được khí tức Tiên đạo đó.

"Dùng máu tiên gột rửa thân thế, thật là xa xỉ!"

Người bình thường sao có thể nhìn thấy máu Tiên, một giọt cũng đủ khiến các giáo điên cuồng thế nhưng hắn lại có một vũng, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy thì nhất định sẽ xảy ra chiến tranh giữa các đạo thống để tranh cướp.

Bởi vì đây là thứ trong truyền thuyết, cả thế gian khó tìm được một giọt!

Ngoài ra bên trong rừng trúc tía kia còn có các loại vật chất thần thánh như bán thần dược, các loại thánh dịch kỳ lạ cùng thần đan óng ánh chói chang như mặt trời phong ấn trong bình ngọc.

Có thể nói là rất nhiều vật chất thần thánh, dù ai nhìn thấy cũng đỏ mắt, có không ít thứ là từ Tiên điện ở ngoại giới mang vào Tiên cổ này, nếu đạt được tuyệt đối là may mắn kinh người.

Ánh mắt Thạch Hạo nóng bỏng, quyết định cướp vào tay.

"Mất bao lâu mới phá tan được trận pháp này?" Thạch Hạo hỏi Đả Thần Thạch.

"Tuy có chỗ giống với trận pháp ở Thạch thôn nhưng cũng có nhiều thay đổi khác nữa, rất khó phá giải toàn bộ, chúng ta chỉ có thể xông vào trong đó nhưng nếu muốn tiến lên thì cần phải có thời gian nghiên cứu." Đả Thần Thạch nói.

Hiển nhiên làm như thế sẽ khiến cho truyền nhân Tiên điện tỉnh lại và đề phòng.

"Vậy thì khỏi phải phá giải, dọa cho hắn tẩu hỏa nhập ma thôi!" Hắn và Thanh Y bàn bạc, nghiên cứu dùng loại đạo âm nào để giết chết truyền nhân Tiên điện đang chìm sâu trong ngộ đạo.

Cuối cùng, Thanh Y truyền cho hắn bảo thuật Long Ngâm, bản thân thì chuẩn bị triển khai Phượng Minh (hót),hai loại thần âm cộng hưởng, uy lực sẽ tăng mạnh.

Thuật Long Ngâm cũng không khó, chỉ cần tu vi đủ và hiểu được bí pháp liền có thể triển khai thành thạo, chỉ là pháp lực tiêu hao quá lớn mà thôi.

Thạch Hạo cân nhắc một lúc, chuẩn bị kỹ càng.

Ngoài ra hắn còn điều khiển lò luyện đan, chuẩn bị phóng ra vô vàn tia chớp công kích đại trận kia, Đả Thần Thạch cũng bố trí sát trận phụ trợ.

"Bắt đầu!"

Sau một khắc, Thạch Hạo cùng Thanh Y tiến lên, đột ngột phát ra thần âm, rồng ngâm phượng hót, chấn động đất trời, mãnh liệt hơn sấm sét đột nhiên vang đùng.

Hơn nữa, đại trận trong rừng trúc tía cũng bị công kích, ma âm bùng phát, vô cùng khủng khiếp, khiến nơi này sôi trào hẳn lên.

Truyền nhân Tiên điện đang trong thời khắc ngộ đạo then chốt, thân tâm trong sáng, vật ngã lưỡng vong thì lúc này tựa như bị sét đánh, như bị nguyền rủa, thân thể rung động kịch liệt, phun khỏi miệng một ngụm máu lớn mang theo ánh bạc.

Hơn nữa máu tiên trong thân thể hắn tán loạn phát ra ráng hồng chói mắt, xuyên qua thân thể chiếu ra ngoài, khiến một phần máu thịt của hắn vì vậy mà rạn nứt, máu me đầy người.

Truyền nhân Tiên điện bị "ngoại ma" quấy rầy lập tức bị thương nặng, suýt nữa "người chết đạo tiêu."

Máu tiên, không phải dễ dung hợp, cho dù Cổ tổ Tiên điện đã gạt bỏ bớt các loại sát khí, nhưng phù văn ẩn trong đó khi chưa hoàn toàn cảm ngộ thấu đáo vẫn không đến lượt một vị thần có thể hoàn toàn áp chế.

"A... " Nửa người truyền nhân Tiên điện rách nát, tóc tai bù xù giống như ác quỷ vô cùng thê thảm, ngã ngửa trên kỳ thạch.

Đối với việc này, Thạch Hạo không một chút thông cảm, bởi vì đối phương đã mấy lần muốn giết hắn, còn treo thưởng muốn thu hắn làm tôi tớ, còn tàn nhẫn đặt nguyền rủa lên tên người của những tên thủ hạ thần tướng của mình, đáng giết.

"Các ngươi... " Nửa người truyền nhân Tiên điện gặp phải sự ăn mòn của máu tiên nên mất hết cảm giác, mí mắt muốn rách trợn nhìn hai người ngập tràn tức giận.

"Giết!" Thạch Hạo hét lớn, ra hiệu cho Đả Thần Thạch phá giải trận pháp, làm ra vẻ rất dễ dàng, tựa hồ có thể nhanh chóng phá tan.

Quả nhiên, nửa đoạn đường trước bọn họ tựa như bẻ cành khô, nhanh chóng lao vào sâu trong rừng trúc tía, nhanh đến khiến người ta ngớ ra.

Truyền nhân Tiên điện kinh hoàng, trong lòng bay lên ý nghĩ sợ sệt, lúc này nửa người hắn đã rách nát, trong quá trình ngộ đạo đã bị thương nặng, nếu hai người đến gần chắc chắn phải chết.

Không chút chần chờ, hắn nhịn đau, ào ào thu hồi một đống vật liệu thần thánh, đồng thời cố gắng mang theo Ngộ Đạo thạch này thế nhưng không thành.

"Nghe nói, tảng đá kia nặng hơn cả sao lớn, rất khó thu vào trong bảo cụ." Thanh Y nói, ánh mắt khác thường.

"Ầm!"

Theo bọn họ đến gần, trong mắt truyền nhân Tiên điện đầy vẻ không cam lòng cùng sự giận dữ vô tận, lửa giận cả người ngập trời, nửa người còn lại của hắn vẫn còn có thể hoạt động được nên cuối cùng quay lại liếc nhìn rồi điều khiển pháp lực nhịn đau bay đi, lao vào một cái truyền tống trận cách đó không xa, bắt đầu bỏ chạy.

"Các ngươi chờ đó, sau hai canh giờ, ta sẽ trở về giết toàn bộ các ngươi!" Đây là tiếng rống giận dữ của hắn.

"Cảm ơn đã để lại Ngộ đạo thạch, còn có các loại cảm ngộ của tiên hiền và rất nhiều đồ vật thần thánh khác, ta cảm ơn vô cùng!" Thạch Hạo cười to.

"Phụt!"

Trong truyền tống trận có một ngụm máu phun ra, truyền nhân Tiên điện tức điên, rống giận, cứ thế bỏ chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.