Chương trước
Chương sau
Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Tiên cổ, Thanh Linh giới, thực vật um tùm, dược thảo khắp nơi.

Lúc đầu, nơi này có rất nhiều tu sĩ tới để hái thánh dược, nhưng chung quy lại cũng có lúc dược thảo sẽ bị hái sạch.

Bây giờ người đã ít đi rất nhiều nhưng thành Thanh Linh thì vẫn phồn hoa và náo nhiệt, nơi này không giống những nơi khác lắm, thành rất lớn, tường thành dài hơn trăm dặm.

Trong thành có rất nhiều đường mòn bằng đá dẫn tới một ít vùng rừng núi, cảnh sắc tuyệt đẹp.

"Thành Thảo mộc." Thạch Hạo gật đầu, thành Thanh Linh này quả nhiên không tầm thường, trong thành có rất nhiều cổ thụ, núi cao được tường thành vây quanh, nói là thành không bằng nói là động phủ xinh đẹp thì đúng hơn.

Đương nhiên cũng có nơi phồn hoa náo nhiệt, trên đường kẻ đến người đi, cửa hàng san sát, có thánh dược bán đấu giá, cũng có kỳ trân dị bảo có thể trao đổi.

Thạch Hạo bước dọc theo đường phố xuyên qua khu vực náo nhiệt này, theo đường mòn bằng đá đi tới một nơi cảnh sắc bất phàm.

Đây là một vườn hoa đào, một vùng tịnh thổ mở ra tại nơi nhộn nhịp, trông rất thanh lịch và cũng rất khác thường, nơi đây có rất nhiều hoa đào cổ, nhìn không thấy điểm cuối.

Trong rừng đào có quán rượu nhỏ, có quán trà bé bé và cũng có nhà hàng to lớn cách nhau một khoảng xa, ẩn hiện giữa hoa đào.

Vẻ mặt hắn khẽ giật, những cây đào này đều không tầm thường, là những cây đào có linh tính, cánh hoa óng ánh phấn hồng, tỏa mùi thơm ngát khiến cả người đều thư giãn.

Nhưng mà, bên trên một vài cành cây đã kết trái, điều này khiến người ta kinh ngạc chính là, hoa đào và quả đào cùng tồn tại, cảnh sắc kỳ lạ, mùi hương nồng nặc.

Những thứ này làm cho người ta có cảm giác bay bổng, tựa như đến thế giới khác, tiến vào vườn đào trong cảnh tiên.

"Thêm một bình rượu nữa!" Trước một quán rượu nhỏ có người ngồi dưới gốc đào, uống rượu giữa trời, hương rượu sực nức.

Thạch Hạo nghe mùi rượu thì biết tuyệt đối là rượu bổ, hiệu quả chắc là rất phi thường.

"Ta cũng một bình." Thạch Hạo ngồi xuống, chén rượu xanh trong, dược tửu ánh lên màu hổ phách, hương thơm nức mũi, hắn chậm rãi tự rót tự uống.

Trải qua một trận chém giết rồi đi đến nơi tựa như thế ngoại đào nguyên này cũng là một loại hưởng thụ rất khác lạ.

Quán rượu nhỏ, chỉ đặt tám chín cái bàn được bố trí bên ngoài trời tràn ngập ánh sáng, mỗi bàn có hai ba cái ghế, trông đơn sơ mà cũng khá có ý cảnh.

"Các ngươi có nghe gì chưa, Sào giới có chuyện quái lạ, mười mấy vạn người đi tới đều chết sạch, chuyện này quả thật là thảm án kinh thiên!"

"Nghe nói trong sào huyệt kia xuất hiện một tên yêu ma huyên uống máu người, mạnh mẽ không thể chống cự."

Trong quán rượu nhỏ này, có người bàn tán với nhau, tin tức kia cuối cùng cũng truyền ra, mặc dù có chút thêm thắt thế nhưng cũng làm cho người ta biết rõ đó là nơi vô cùng hiểm ác.

Hai ngày nay, rất nhiều tiểu thiên thế giới đều đang bàn luận chuyện này, hiển nhiên có quan hệ với bức họa mà Long Nữ vẽ ra, thứ này đã tạo nên sóng gió không nhỏ.

"A, còn có một tin kinh người hơn, có người nói Lục Quan vương đã ngã xuống, chết trong Sào giới."

"Trời ơi, Ninh Xuyên vô địch tuyệt đối mà cũng phải tổn thất một bộ linh thân luôn à, nơi đó đến cùng là thế nào?"

Chuyện này chấn động nơi đây, các tu sĩ đều biến sắc.

"Hình như chết trong hung sào, cũng có người nói là bị ba huynh đệ Thạch tộc giết."

"Mười mấy vạn người đều chết ở hung sào, hầu như không có người còn sống đi ra, tin tức mơ hồ này là truyền ra từ Long cung, chuyện như thế nào vẫn chưa thể xác định được đâu."

"Thế nhưng có người chắc như bắp nói rằng có quan hệ với Trùng Đồng, có quan hệ cùng Hoang, mà hai người này lại có khả năng là huynh đệ."

"Trời đất, Hoang, Trung Đồng, còn có thiên lý sao, bọn họ là huynh đệ thì người khác còn sống thế nào nữa đây?"

Quán rượu nhỏ trong vườn đào vốn rất thanh tĩnh nhưng lập tức náo nhiệt hẳn.

Trên thực tế, trong quán trà, tiệm rượu khác tại vườn hoa đào này đều như vậy, bởi vì chuyện xảy ra hai ngày gần đây quá kinh khủng, khiến cho mọi người bị chấn động mạnh.

"Đáng tiếc, không có món ăn dân dã nào." Thạch Hạo lẩm bẩm, rượu ngon thế nhưng ăn kèm đều chỉ là các loại hoàng tinh, nhân sâm, đều là dược thảo, không có thức ăn mặn.

"Đạo huynh, nếu thích thức ăn ngon thì sâu trong vườn hoa đào có một ít nhà hàng, nơi đó không thiếu thứ gì. Tu vi của ta thấp, chỉ có thể ở đấy kiếm chút linh dược, trong đó rượu và thức ăn có giá trị đều lấy thánh dược để trao đổi." Ông chủ quán rượu nhỏ nói.

"Có những thứ gì?" Thạch Hạo hứng thú.

"Đạo huynh thích gì?" Ông chủ quán rượu hỏi.

"Các loại chim thần mãnh thú ta đều thích ăn, đương nhiên nếu là sơ đại thì ta càng thích." Thạch Hạo nói, con mắt sáng rực.

Quán rượu nhỏ lập tức yên lặng như tờ, một đám người quái dị quay đầu nhìn hắn.

Sơ đại mà cũng muốn ăn? Đây là ai vậy.

Thạch Hạo cười gượng, nói: "Giỡn thôi mà."

"Không buồn cười chút nào, sẽ dọa chết người đó." Có sinh linh nói thầm.

"Đạo huynh, nhà hàng sâu trong vườn hoa đào có bối cảnh thâm hậu, quả thật có thể thỏa mãn sở thích ăn uống của đạo huynh, nghe nói nơi đó có người từng được ăn Kim Sí Đại Bằng, Bát Trân thái Phi Phượng, cùng các loại như Ếch vàng ba chân."

"Thật hả?" Tinh thần Thạch Hạo tỉnh hẳn, tại hạ giời hắn chỉ được ăn qua một loại trong Bát Trân thái cổ, với lại lúc đó dù đã thành Nhân Hoàng thế nhưng vẫn phải lén lút nấu một con Long Lý trong linh hồ ở Thạch quốc.

"Tất nhiên là thật." Ông chủ quán rượu nhỏ nói.

"Quá tuyệt vời." Thạch Hạo uống chén rượu cuối cùng rồi lập tức xoay người đi vào sâu trong vườn hoa đào, hắn đến vì Thanh Y, lại không hề nghĩ rằng còn có thể ăn món ngon ở nơi này.

Hắn phát hiện dấu ấn Thanh Y lưu lại tại thành Quang Minh, biết nàng đi đến thành Thanh Linh nên tìm tới.

"Tên ôn này là ai mà lại muốn ăn sơ đại, ta sao có cảm giác khá giống tin đồn ở thành Quang Minh vậy?"

"Đúng thế, nơi đó xuất hiện một tên Ma vương, ăn sạch mấy tên sơ đại, chấn động Quang Minh giới, có người nói là Hoang, cũng có người nói là một người tên Thạch Hạo."

Phía sau, một đám người đang khe khẽ bàn tán.

"Đạo huynh, người ở đó đều rất mạnh, thường thường có thể gặp sơ đại, hơn nữa giá cả cao lắm." Ông chủ quán rượu nhắc.

"Cảm ơn, biết rồi." Thạch Hạo không quay đầu lại, khoát tay.

Nơi sâu trong vườn hoa đào, quả nhiên có lầu quỳnh điện ngọc, vô cùng rộng lớn, hơn nữa không chỉ một cái.

Thạch Hạo chọn một nơi rộng rãi nhất, sương mù nhàn nhạt lượn lờ, ánh sáng óng ánh bốc ra, trên tấm biến lại viết ba chữ Bát Trân lâu rất bắt mắt, vì vậy hắn tiến về nơi đây.

Vù!

Gió lớn thổi qua, giữa trời có một quan tài cổ màu đen có rất nhiều khiêng đang lao tới trông vô cùng kỳ dị, thứ lao qua trên đỉnh đầu cách rất gần Thạch Hạo.

Điều này rất vô lễ, gió thổi vù vù, những người kia lại cách đỉnh đầu Thạch Hạo không quá một trượng, hạ thấp xuống một chút là đã đạp lên đỉnh đầu của hắn rồi.

Ầm một tiếng, bọn họ đáp xuống đất, mở ra quan tài cổ, một tên thanh niên sắc mặt tái nhợt bước ra rồi đi vào tửu lâu.

Thạch Hạo không có chút thiện cảm nào với Minh tộc, rất muốn tát bay toàn bộ thế nhưng suy nghĩ một chút thì ngừng lại vì nghe được tiếng kinh hô từ bên ngoài.

"Minh tướng số hai!"

"Hắn là cường giả thứ hai dưới trướng Hắc Ám thần tử, nghe nói là thần thi thượng cổ đã thông linh ở đời này, đao thương chém không đứt, bảo cụ khó làm trầy thân nó, từng giết qua không chỉ một vị sơ đại."

Minh thổ nhiều thi thể kỳ lạ, vì tạo hóa Tiên cổ lần này nên tất cả Tôn giả mạnh mẽ ẩn giấu đều được phát động tiến vào nơi đây.

"Đám người chết này tới đây làm gì?" Thạch Hạo không rõ.

Hắn cũng bước lên tửu lâu, đây là tửu lâu xây từ đá hoa cương, rộng rãi và cao lớn, tựa như thiên cung, bên trong tràn ngập linh khí nồng nặc.

Thạch Hạo leo lên mấy tầng thì có cảm ứng, sau khi hắn tới tầng cao nhất thì chọn một cái bàn gần cửa sổ, nhìn ra ngoài có thế thưởng thức cảnh đẹp vườn đào.

Tửu lâu này quả nhiên không tầm thường, có sơ đại, có cường giả mạnh nhất một châu, không chỉ có uống rượu mà còn trao đổi vật cần thiết của từng người, nơi này lại tựa như một nơi giao lưu quan trọng.

"Ẩn giấu sáu bảy đời, người này đến cùng là ai, hơn nữa còn bước ra bước kia, quá kinh người mà, ngày sau không có mấy người là đối thủ của hắn."

"Người này chơi lớn thật đó, một lần chém giết mười mấy vạn sinh linh, thời cổ đại không biết hắn đã giết bao nhiêu người nữa?"

Mọi người đang bàn luận, nơi này có sơ đại với địa vị được người kính nể, tình huống biết tương đối chính xác, hơn rất nhiều tu sĩ ở quán rượu kia.

"Đạo hữu cần gì?" Có người đi tới hỏi Thạch Hạo.

"Cho một vò rượu làm từ thánh dược, đương nhiên có rượu ngon ủ từ thần dược thì càng tốt." Thạch Hạo nói.

Người đến há miệng, cảm thấy vị khách này cái gì cũng dám nói, hắn cười làm lành: "Thần dược, ai có thể nhìn thấy, nơi này của chúng ta chưa từng có loại rượu này, rượu ủ từ thánh dược thì quả thật có mấy bình, nhưng sớm đã có người đặt trước."

"Quá tệ." Thạch Hạo nói, rất thẳng thắn.

Người này nhíu mày nói: "Rượu thánh dược, còn có nửa vò, có thể bán cho đạo hữu một bình, chỉ là giá cả rất đắt."

"Vậy thì cứ cho một bình đi, mặt khác, cho một bàn bát trân thái cổ." Thạch Hạo cười toe toét nói.

"Tiểu nhị" Thần Hỏa cảnh này lau mồ hôi, vị này là ai vậy?

Bên cạnh, những người khác cũng đều yên lặng, không khỏi lườm lườm.

Tiểu nhị vừa lau mồ hôi vừa nói: "Đạo huynh nói đùa, tám loại mỹ vị kia, sở dĩ được gọi là Bát Trân thái cổ cũng là vì quá quý hiếm, Giáo chủ thượng giới cũng không thể một lần ăn được tám loại, Bát Trân Kỳ nọ chỉ có thể gặp không thể cầu, mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm nhìn thấy một con là may lắm rồi."

"Có tiếng không có miếng, không phải gọi là Bát Trân lâu sao, thôi bỏ đi, có vài loại "trân" nào thì mang vài loại ấy ra vậy." Thạch Hạo khoát tay nói, có chút thiếu kiên nhẫn.

"Hiện giờ có hai loại, gồm Bát Trân Lý và Bát Trân Phượng." Tiểu nhị nói.

Tên đầy đủ của hai loại, một loại gọi là Long Lý, một loại gọi là Phi Phượng, đều rất hiếm thấy, đặc biệt là loại sau đổi được nửa cây thánh dược, giá trị lớn lao, người bình thường khó có thể thưởng thức.

Ít ai vì ăn uống mà tiêu xài thánh dược như vậy.

"Tốt lắm, làm nhanh đi." Thạch Hạo giục.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn về một phòng khác, Thanh Y đang ở nơi đó, tuy không phải là hình dáng thật sự nhưng vẫn quốc sắc thiên hương, thân thể trắng trẻo như ngọc thạch, bên ngoài cơ thể lại còn có một vầng sáng xanh.

Phóng tầm mắt nhìn, dường như là một mặt trăng màu xanh mông lung bao phủ nàng, xem ra không dính chút bụi trần, đẹp đẽ đến tận cùng.

Loại ý vị này, loại phong thái này, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, thỉnh thoảng có người nhìn về nơi đó.

Tuy nhiên lại không người nào dám đến gần, bởi vì ở đó có mấy người lai lịch rất lớn.

Một thanh niên tóc vàng, khí tức bất phàm, mang theo ý cười vui vẻ trò chuyện cùng Thanh Y, những người bên cạnh cũng đều là cường giả, trong đó không thiếu sơ đại.

Bọn họ đến từ Tiên điện, thanh niên tóc vàng cầm đầu đang lấy lòng Thanh Y, tuy trong Bát Trân lâu có rất nhiều cao thủ thế nhưng không ai muốn trêu chọc bọn họ.

"Ngươi nói là truyền nhân Tiên điện phát lệnh treo thưởng, muốn truy nã Hoang?" Thanh Y mỉm cười hỏi.

"Không sai, dù hắn là Hoang, là Thạch Hạo hay là truyền nhân của đạo tràng Chí tôn đều như nhau, khó thoát khỏi bại vong." Thanh niên tóc vàng kia mỉm cười.

Thạch Hạo híp mắt lại lắng nghe.

"Ta nhớ được, truyền nhân Tiên điện từng thua Hoang mà." Thanh Y cười khẽ.

Tất cả tu sĩ trong Bát Trân lâu đều kinh ngạc, trong đó không ít sơ đại đều nhìn chằm chằm nơi đó, không nghĩ tới mỹ nhân tuyệt đại lại dám nói thẳng như vậy.

"Đó là vì chủ thứ thân của hắn chưa dung hợp lại, hiện nay đã hợp nhất, hắn đã bước ra con đường trước nay chưa từng có, vượt qua lớp người cổ đại, giết Hoang là điều chắc chắn." Thanh niên tóc vàng nói, tất nhiên địa vị của hắn rất cao, cố ý nói như thế chứ không hề xưng hô truyền nhân Tiên điện là đại nhân.

Bên cạnh, có một người khác nói: "Đại nhân nhà ta phát lệnh treo thưởng, nếu có người có thể cung cấp manh mối thì chắc chắn sẽ có trọng thưởng, mà một khi phát hiện được Hoang, đại nhân sẽ xuất quan tự mình trấn áp hắn, thu làm tôi tớ."

Mọi người ồ lên, truyền nhân Tiên điện muốn thu Hoang là người hầu sao?

"Đúng thế, đại nhân quyết định như vậy, sẽ đích thân ra ray, dù là truyền nhân của Cung điện chí tôn hay Đạo tràng chí tôn đều phải nằm rạp dưới chân Tiên điện." Người kia nói thế.

"Có đúng là hễ có người cung cấp manh mối của Hoang thì sẽ nhận được trọng thưởng, và đích thân truyền nhân Tiên điện phải tới?" Thạch Hạo mở miệng.

"Không sai, đại nhân nhà ta sẽ đích thân ra tay, trấn áp Hoang làm người hầu."

"Vậy thì mau mau đi lấy thần dược, thánh dược để đổi tin tức, tiện thể báo cho truyền nhân Tiên điện đến đây gặp mặt, ta biết Hoang ở nơi nào." Thạch Hạo nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.