Chương trước
Chương sau
Dịch: Ngân
Biên: ronkute

"A..." Lộ Dịch kêu thảm, đại quân sâu đen hung hãn không sợ chết đáp xuống, có một vài con có thể đột phá lò luyện đan rồi xông tới.

Quá nhiều, giữa bầu trời toàn là màu đen, non nửa đều là Thần Hỏa cảnh, tương đương với đại quân Thần tộc đang đuổi giết!

"Cần phải nhanh hơn nữa!" Lam Nhất Trần vung tay, tiếng vang vang vọng, những tia lửa văng khắp trên cơ thể, hắn là một tấm khiên hình người, tuy có thể như vậy nhưng cũng khó mà chịu đựng lâu được.

Thoát khỏi khu rừng Thần quả, trên đường đi qua vùng đất bạch cốt, vượt qua sườn núi màu máu kia thì hắc Thần trùng chỉ có tăng chứ chẳng hề giảm, chúng truy sát phía sau, không hề từ bỏ.

Giữa không trung là sấm vang chớp giật, tia điện đan dệt, lôi đình vạn quân!

Lò luyện đan phát sáng, tuy rằng chỉ to bằng nắm tay thế nhưng lại lấp lánh bóng lưỡng, từng dòng nước cứ như là dải ngân hà trút xuống xuống, lôi đình vạn tầng, sức mạnh nguyền rủa kinh người.

Nhưng mà, đám sâu này chẳng hề sợ chết, tuy rằng xác sâu rơi lả chả hóa thành tro bụi rơi xuống dưới không ít thế nhưng chúng không hề dừng lại, âm thanh đập cánh chói tai.

Nếu như không có đỉnh thì Lạc Đạo, Lộ Dịch chắc chắn phải chết, dù là Thạch Hạo cũng lành ít dữ nhiều, tuy rằng chúng không lớn thế nhưng đều là "cao thủ cấp Thần", mà lại số lượng cực lớn thì ai tới cũng phải bị đánh giết.

"Không ổn, hai con Thiên Thần kia đang lao về bên này." Con mắt kim loại của Lam Nhất Trần trừng lớn, vẻ mặt sợ hãi.

Hắc Thần trùng dài hơn một thước kia cứ như là hắc long, nó vượt qua trời cao khiến hư không nứt toác, quá kinh khủng, với hung uy ngập trời giết thẳng tới nơi này.

Ở ven đường đi, chúng không hề có công kích nào khác thế nhưng những thứ cản trở đều diệt toàn bộ.

Đại quân sâu nhỏ kia dồn dập tránh lui nhường đường cho chúng, đây là hai con sâu bị điên, thân thể tỏa ra ánh đen, những con Hắc Thần trùng trên trời cao không kịp tránh né liền nổ tung.

Đấy đều là uy thế của Thiên Thần, ánh đen tỏa ra thì có thể tiêu diệt toàn bộ những cản trở!

Dù là những con sâu cấp Chân Thần khi va phải thì sẽ nứt ra, máu đen bắn lên cao và xác sâu rơi xuống đất.

Thạch Hạo hít sâu một hơi, thần lực khôi phục lại không ít, động thiên hộ thể lại xuất hiện rồi bao bọc lấy mọi người thoát khỏi đại quân ở phía sau.

Vừa nãy tiêu hao quá lớn nên trong giây lát đã để Lam Nhất Trần, Lộ Dịch, Lạc Đạo chống đỡ, cho nên ba người này liền gặp phải hiểm tình.

"Răng rắc!"

Lộ Dịch há miệng phun ra một nửa con sâu, con này đã bị hắn cắn đứt lìa.

"Đây là con thứ mười mà ta đã ép ra khỏi cơ thể rồi đó, ta sắp chết rồi!" Lộ Dịch kêu thảm thiết, lúc này hắn cũng liều mạng.

Lạc Đạo cũng như thế, từ trong cơ thể ép ra mấy con sâu.

"A a a..." Dù là Đả Thần Thạch cũng tham chiến, nó không ngừng kêu gào đánh giết những con Hắc Thần trùng gần đó.

Đáng tiếc, Hoàng điệp đang kết kén và trầm miên bên trong, nếu không rất có thể sẽ có chút ảnh hưởng nào đó với đám Hắc Thần trùng này.

"Ráng kiên trì, sắp thành công rồi." Thạch Hạo nói, hắn có sức khôi phục siêu cường cho nên khi đối phó với đám sâu cấp Thần che kín bầu trời tới mức khô cạn pháp lực thì chỉ cần hít thở chốc lát là lại trở nên long tinh hổ mãnh

Lạc Đạo, Lam Nhất Trần khiếp sợ, bọn họ tranh thủ chống đỡ trong giây lát giúp Thạch Hạo có thêm chút thời gian, nhưng không nghĩ rằng chiến lực của hắn lại nhanh hồi phục lại như thế.

"Thật mạnh!" Bọn họ tự hỏi, dù thế nào thì cũng khó mà theo kịp được, sức khôi phục quá biến thái, là đang chiến đấu với đám sâu này mà.

Nếu như đơn đả độc đấu há không phải nói là hắn rất khó xuất hiện tình cảnh thân thể không cách nào chống đỡ nổi, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu đều ở trạng thái đỉnh cao, tinh lực dồi dào như biển.

"Vèo!"

Thạch Hạo đập mạnh cánh Côn bằng và không ngừng biến hóa phương vị hòng tránh né hai con Thiên Thần phía sau, tốc độ được phát huy tới cực hạn, xung kích sát mặt đất hòng trốn đi thật xa.

Đáng sợ nhất chính là, nơi này có quy tắc hạn chế, lúc phi hành ở trên bầu trời thì sẽ bị quấy nhiễu, đôi lúc pháp lực tự nhiên biến mất rồi rớt xuống dưới mặt đất.

Bọn họ không thể nào so được với đám sâu này, đám Hắc Thần trùng này có số lượng quá lớn lại không dùng pháp lực, bản thân có cánh trong suốt cho nên có thể dựa vào thứ này để phi hành.

Cánh Côn bằng của Thạch Hạo là do pháp lực và cốt văn đan dệt tạo thành, cũng không phải là cánh thần trời sinh cho nên sẽ bị ảnh hưởng.

"Ầm!"

Một con Thiên Thần vọt tới, thần trùng màu đen dài như cánh tay đầy dữ tợn, cả người phát sáng cứ như là một vầng thái dương đen, nó há miệng phun ra một luồng thần mang, một dãy núi bị đánh nát hóa thành bụi phấn.

Ngọn núi kia nóng chảy, sông dài bị sấy khô, cổ mộc thành tro, sơn hà biến dạng.

Thạch Hạo biến sắc, một cú bật nhảy là xa cả vạn trượng, nhấp nhô mấy cái gian nan né tránh đòn đánh này và rời xa phạm vi của dãy núi đó.

"Phá Không phù lại không thể dùng!"

Nơi này có cấm chế cho nên không cách nào xé rách hư không được.

Điều đáng mừng nhất chính là, bọn họ đã trốn đủ xa cùng với hai con Thiên Thần kia lại là sâu điên, thần trí lúc tỉnh lúc mê nên linh giác cũng không nhạy cảm cho lắm.

"Xoẹt!"

Con sâu Thiên Thần màu đen dài một thước kia lại xuất thủ, một vệt sáng quét tới, mặt đất rạn nứt, dung nham từ sâu trong lòng đất vọt lên nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Rốt cuộc, thiên địa yên tĩnh lại, đám Thạch Hạo nằm dài trên mặt đất, miệng há lớn thở dốc.

Mấy người đã sức cùng lực kiệt, tinh lực gần như khô cạn mới xông ra khỏi khu vực kia cho nên nằm nghỉ nơi này khôi phục lại tinh lực.

Vừa nãy quá mạo hiểm, cơ hồ bị đại quân sâu nhấn chìm.

May là, tốc độ của Thạch Hạo đủ nhanh chạy thoát ra ngoài, bỏ qua đám sâu Thiên Thần kia.

Những con Hắc Thần trùng có phạm vi hoạt động nhất định, sau khi truy kích tới cuối đường chân trời thì đều quay trở lại kể cả là hai con cấp Thiên Thần điên kia cũng thế.

"Ta sắp chết rồi..." Lộ Dịch vô cùng suy yếu, trên thân thể đều là lỗ thủng.

Lạc Đạo là chủ lực giao chiến nên thương thế còn nặng hơn hắn, toàn thân là máu nằm dài nơi đó, dù là sức nói chuyên cũng không.

Lam Nhất Trần thì khá hơn chút ít thế nhưng thân thể kim loại mờ nhạt gần như tàn phế, hắn gian nan nhặt một cánh tay cụt lên rồi gắn kết lại.

Thạch Hạo tuy rằng rất uể oải thế nhưng tốt hơn không ít, chỉ có một vài vết thương ngoài da, ngoại trừ có một con sâu cấp Chân Thần suýt nữa đâm thẳng vào sau đầu hắn thì những thương thế khác đều không đáng ngại.

nhưng mà, lần thu hoạch này cực kỳ lớn, Thạch Hạo lấy ra chiếc sọt, bên trong là từng Bán Tham quả có hình người lấp lánh ánh sáng, hương thơm tràn ngập, có thể truyền xa mấy dặm.

Con mắt của mọi người đều dại đi, ngàn cân treo sợi tóc để hái được nửa sọt này, thật sự là kinh người, thu hoạch này không cách nào tưởng tượng được, tuyệt đối vượt qua giá trị thạt sự của thần dược thật sự.

"Nhiều như vậy luôn à." Bọn họ nuốt nước miếng, Thạch Hạo đặt sọt quả dưới đất rồi nói: "Ăn thôi."

Dứt lời, bản thân hắn chộp lấy một quả rồi há miệng cắn một miếng, chất lỏng chảy xuôi hóa thành một luồng hương thơm kinh người, ánh sáng thần thánh lan tỏa bao phủ nơi này.

Mấy người nhìn thấy hắn gặm thần quả mà cứ như ăn củ cải nên đứng ngồi không yên, lập tức có người lấy một quả rồi cẩn thận đưa vào trong miệng, lập tức hương thơm ngập tràn, làn khí lành dâng trào.

Hiểu quả rất kinh người, Lộ Dịch sắp chết, Lạc Đạo trọng thương, Lam Nhất Trần thân thể khô quắc lập tức phát ra ánh sáng cuồn cuộn, nhanh chóng phục hồi như cũ.

Thạch Hạo lập tức khôi phục lại đỉnh cao, thân thể lấp lánh, những vết thương biến mất, long tinh hổ mãnh.

Hắn mở tay, bên trong xuất hiện một vài con sâu đen, sau đó dùng thần niệm đầy mạnh mẽ của mình cố gắng xâm nhập vào bên trong đầu hòng đánh hạ nguyên thần của chúng.

Nhưng mà, việc khiến hắn kinh ngạc chính là vẫn chưa hề thăm dò được bí mật gì mà chỉ có tàn bạo, giết chóc, ý nghĩ tiêu cực, bán ma hóa, tinh thần không được bình thường.

"Một con sâu như thế này thì làm sao có thể nuôi dưỡng Quỷ Ma thần chứ, chúng nó muốn bắt chúng ta làm thức ăn?" Thạch Hạo nhíu mày.

"Bụp!"

Đầu lâu của mấy con sâu này nứt ra bởi vì không cách nào chịu đựng nổi uy thền thần niệm của Thạch Hạo, tất cả đều chết oan chết uổng.

"Những con sâu này hẳn là quanh năm sinh sống trong Tiên cổ cho nên đã xảy ra chút biến cố, đã không còn như bình thường tương tự như hai con Thiên Thần phát điên kia, chỉ có điều là bệnh trạng hơi nhẹ mà thôi." Lạc Đạo nói.

"Khu Tiên cổ này quá tà dị, chủng tộc ngoại lai sau một quãng thời gian sẽ xuất hiện các vấn đề kỳ lạ." Lam Nhất Trần bổ sung.

Thạch Hạo lấy từng quả thần quả bên trong sọt chia cho mỗi người một ít.

"Là... cho ta?!" Lộ Dịch ngẩn ngơ lời nói run run đầy kích động, thứ này quá quý giá.

Lạc Đạo và Lam Nhất Trần cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Thạch Hạo sẽ phân chia cho bọn họ một ít, tuy rằng vừa này cũng có xuất chút lực thế nhưng dù sao hiện giờ cũng là "tôi tớ".

"Các ngươi đi chỗ khác thật xa rồi chờ ta."

"Ngươi... muốn tiến vào đó lần nữa?" Mấy người lộ vẻ nghiêm túc.

"Uhm, một sọt thì làm sao thỏa mãn được chứ." Thạch Hạo gật đầu.

"Quá nguy hiểm, rất vả lắm mới trốn ra được mà, đừng có mạo hiểm nữa." Bọn họ khuyên ngăn.

"Không sao, thứ thần quả này rất quan trọng với ta, phải dựa vào thứ này để bước ra con đường của chính mình." Thạch Hạo kiên định nói, sau đó hắn hóa thành một vệt sáng xông ngược trở lại.

Hắn dừng lại ở bên ngoài trận pháp rất lâu, xác minh rằng bên trong khu rừng Thần quả kia đã khôi phục lại yên tĩnh thì mới từ lỗ hổng trận pháp kia lẻn vào trong, bước vào trong khu rừng kỳ dị này.

Thạch Hạo nhanh chóng ra tay, nhanh chóng xuyên hành, nhanh chóng hái thần quả.

"Vù!"

Đáng tiếc, mặc dù nhanh hơn nữa thì cũng đã làm kinh động tới đám hắc Thần trùng kia, chúng nó vô cùng tức giận hóa thành những giọt mưa đen đầy trời điên cuồng lao xuống.

Ngoài ra, Quỷ Ma thần cũng xuất hiện, chúng ngửa mặt lên trời rít gào, xông tới chém giết.

Chính xác, một hồi sinh tử lại mở ra, Thạch Hạo không ngừng thay đổi phương vị, hắn dùng tính mạng để đổi lấy những Bán Tham quả này.

Lần này, hắn không hề tiếp cận tán cây kia mà chỉ đứng dưới liếc nhìn mà thôi, tối thiểu phải có ba con Hắc Thần trùng là cấp Thiên Thần, còn có hai tên Quỷ Ma thần đã đạt tới cấp số này.

Chỉ là, chúng nó đã mất đi ý trí và rơi vào trong chập miên kỳ lạ kia, không đụng vào thì sẽ không nhúc nhích.

"Hả?!" Hắn dùng hết khả năng vọt vào trong nơi sâu nhất trong khu rừng Thần quả này thì đột nhiên vẻ mặt biến đổi, bởi vì hắn phát hiện không ít trái trên cành cây đã bị hái cách đây không lâu.

"Có người cũng giống như ta, thành công hái được loại quả này?" Hắn lộ vẻ nghi ngờ.

Rất nhanh, hắn phát hiện được điều kỳ lạ, ở dưới một gốc cây cổ thụ có một hạt tàn dược lại có thể bức lui Hắc Thần trùng, thứ này khiến chúng không dám tới gần.

"Đây là ai, lại hiểu được tập tính của Hắc Thần trùng?" Thạch Hạo hoảng sợ.

Rất nhanh hắn nghĩ tới việc Quỷ Ma thần có thể hình thành thì cần phải có sự can thiệp của người khác, vậy là do đám sâu làm ra sao?

Thạch Hạo rùng mình, không có thời gian để suy nghĩ nên hắn nhanh chóng ra tay chống lại đám sâu dữ tợn đen thui kia, rốt cuộc sau đó hắn cũng đã hái đầy một sọt quả.

Vào lúc này thì hắn không thể kiên trì tiếp nữa, đám sâu đầy trời kia đều là cấp Thần, chúng xuyên qua sự phong tỏa lôi điện của lò luyện đan rồi va chạm tiến vào Động thiên duy nhất của hắn.

Thạch Hạo ho ra một ngụm máu rồi nhanh chóng rời đi.

Quá trình này rất gian nan, cửu tử nhất sinh, Thạch Hạo cảm thấy mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa, chỉ sơ sẩy đôi chút là sẽ để mạng ở lại nơi đó ngay.

"Hái vậy đủ rồi, loại này ăn càng nhiều thì dược hiệu càng giảm." Hắn nhanh chóng bỏ chạy.

Thiên Thần gào thét, Hắc Thần trùng đầy trời, sái khí chấn động cả khu vực này.

Mặc dù là đại dược hi thế nhưng ăn tới một mức nào đó thì sẽ vô hiệu, sản sinh ra việc kháng dược tính, hắn cẩm thấy nhiêu đây là đủ rồi.

Thạch Hạo máu me khắp người, vết thương chi chít hội hợp với đám Lạc Đạo, lúc này trên da thịt còn có mấy chục con Hắc Thần trùng đang bò lúc nhúc, tất cả đều là cấp Thần, việc này khiến ba người thay đổi sắc mặt.

"Giết!"

Bọn họ đồng loạt ra tay giết chết chúng.

"Đi thôi!" Bốn người nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

"Đầy một sọt lớn luôn!"" Thạch Hạo hài lòng, nhìn từng quả hình người thơm ngát lấp lánh này thì nụ cười càng tươi rói.

Hắn tin chắc lần này có thể đốt cháy thêm nhiều Thần hỏa đại đạo, bước vào con đường mà cổ nhân vẫn đang tìm tòi nhưng không cách nào bước qua được, thành tựu đạo quả vô thượng.

Lúc hắn đạt được thu hoạch khổng lồ thì người bên ngoài tới Hung sào càng ngày càng nhiều, trong đó không thiếu cao thủ cái thế!

"Đây chính là sào huyệt của một trong Thập Hung à, quả nhiên là bất phàm." Tần Hạo đã tới, hắn đứng bên ngoài khu vực này mà nhìn về phía trước, chuẩn bị bước vào trong cổ địa.

Một hướng khác, Trùng Đồng giả chắp tay sau lưng và được con đường bằng ánh bạc mang đi tiến vào trong một khu vực.

"Đó là... Lục Quan vương Ninh Xuyên?" Trong rừng quỷ với màn sương mù mờ ảo thì có người nhận ra chàng trai kia.

Ninh Xuyên với áo trắng toàn thân đang sứng trong khu rừng sương mù này, hắn dõi mắt nhìn Hung sào, nhìn hỗn độn tràn ngập nơi đó, ba mươi ba vầng huyết nguyệt lơ lững trên không trung, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì mà cặp mắt trở nên vô cùng thâm thúy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.