Chương trước
Chương sau
Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Thiên Chi Thành, trong một tòa điện phủ.

Một đám người nôn nóng, dù là Thiên Thần cũng gấp gáp, bởi vì người Hộ đạo hấp hối có dấu hiệu qua đời.

"Sao như vậy, đại nhân Hộ đạo gặp nguy thì tộc ta sẽ tổn thất một vị chí cường." Vẻ mặt Thiên Thần Mạc La âu lo, kết quả này quá tệ hại.

"Tất cả cũng vì thằng nhãi con kia, tất cả tai họa gần đây của bộ tộc đều có quan hệ với nó!" Khuôn mặt một vị Thiên Thần khác âm trầm, khí tức hung ác phủ khắp.

Bọn họ bất an, sinh mệnh của người Hộ đạo vốn đã không nhiều nhưng lại tiến hành bói toán, muốn bắt giết Thạch Hạo ở nơi xa xôi vô tận, chém xuống mầm họa, kết quả lại bị cắn trả.

Người không có thể chất thông linh thì trong tình huống bình thường ngay cả nhân vật chí cường cũng không dễ dàng dự đoán tương lai, nếu không sẽ bị "trời phạt".

"Một Tôn giả nhỏ nhoi lại náo động đến mức gà chó của cả bộ tộc ta không yên, tuyệt đối không thể tha thứ!" Thiên Thần Thích Thác thấp giọng rít gào.

"Khặc... " Người Hộ đạo ho ra máu, sắc mặt trắng bệch, thiếu sức sống, cơ thể già yếu càng lúc càng mục nát, e rằng chống đỡ không được bao lâu nữa.

"Ta thực sự không cam lòng mà, ngay cả một Tôn giả trẻ tuổi cũng bói không ra!" Ánh mắt hắn lạnh lẽo, giờ phút này mang theo oán hận khôn cùng.

Đồng thời trong lòng hắn cũng rất sợ hãi, bởi hiện tượng quái lạ này thật đáng sợ, khiến người ta cảm giác vô cùng bất an!

Trên thực tế, trong lòng những người khác cũng rung động, người Hộ đạo mạnh mẽ như thế mà chỉ vì bói toán một tên thiếu niên lại gần như chặt đứt con đường sinh mệnh của mình.

"Hắn ở Tội châu, nhất định phải chém hắn!" Thiên Thần Mạc La rít gào.

"Tìm biện pháp bảo toàn mạng sống cho đại nhân Hộ đao, không thể để người chết đi!" Có người nôn nóng và lo lắng.

Bởi vì Lão Thiên Nhân đã rời đi, tiến vào vùng cấm rộng lớn thực hiện Minh ước Thái cổ, không biết còn có thể trở về hay không, mà trong tộc vẫn cần một vị chí cường tọa trấn.

"Đại nhân Hộ đạo vẫn chưa tính được tên tiểu nghiệt súc kia ở đâu, cũng không hành động thêm, người chắc chắn sẽ không bị trời phạt, có thể... còn có cơ hội sống sót!"

Bọn họ bắt đầu vận dụng các loại thủ đoạn hòng lưu lại một mạng cho người Hộ đạo.

Thiên Chi Thành trở nên âm u, bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng, khiến rất nhiều người bất an.

Tội châu, linh khí mỏng manh.

Thạch Hạo cũng không biết từng có một vị cường giả đáng sợ đã quật khởi từ thời Thái Cổ vì tính kế hắn mà suýt chút mất mạng, nếu biết rõ thì nhất định hắn sẽ cười lớn.

Bởi vì người Hộ đạo hoàn toàn là gieo gió gặt bão!

"Đây là Hỏa quốc sao?"

Thạch Hạo một đường bôn ba, tới gần một quốc gia cổ xưa do Hỏa tộc thành lập, tồn tại qua vô tận năm tháng, hiện nay là một lực lượng không thể coi thường.

Ít nhất ở Tội châu thì Hỏa quốc rất không đơn giản, xem như là một đạo thống không nhỏ, trong tộc có Thiên Thần tọa trấn, thậm chí có nhân vật cá biệt cấp Giáo chủ.

Đương nhiên, so với những thế lực siêu nhiên ở thượng giới thì bọn họ vẫn yếu hơn một chút.

Cây Hỏa Phượng, cao vút trong mây, to lớn vô cùng, mười cây song song, đều tỏa ánh đỏ rực rỡ, đứng sừng sững bên trong hoàng đô Hỏa quốc, ánh lửa bốc cháy hừng hực.

Hỏa tộc, lấy lửa lập giáo, lấy ngọn lửa làm tiêu chí.

Hỏa thành, rất phồn hoa, người đến người đi tấp nập, ngựa xe như nước.

Cả tòa thành lớn cũng rất đặc biệt, từ xa nhìn tới tựa như một vùng ánh sáng đỏ chót lay động, đây là thành lớn được xây từ Hỏa Tinh thạch.

Trên đường phố có sinh linh của đủ loại chủng tộc, đặc biệt khoảng thời gian gần đây tu sĩ đến càng nhiều, người ngoài đến ở đầy trong phòng trọ lớn.

Tất cả mọi người đều biết lý do bọn họ đến đây, thế nhưng cũng khó có thể đuổi đi bởi vì những người này đến từ các đạo thống lớn, không ai dám hoàn toàn đắc tội.

"Hỏa quốc lớn như vậy, thành trì cũng lớn như vậy, có thể dễ dàng tìm được Hỏa Linh Nhi sao?" Thạch Hạo khẽ nói, rất muốn gặp người quen ở hạ giới.

Nhưng hắn cảm thấy, sau khi Hỏa Hoàng từ hạ giới tới chắc chắn không thể làm chủ hoàng cung Hỏa quốc, kinh diễm đến đâu cũng khó mà tạo nên gợn sóng ở thượng giới này.

Thậm chí hắn còn lo lắng, Hỏa Hoàng và Hỏa Linh Nhi đến cùng có bình an mà đến được đây hay không?

"Hỏa Linh Nhi? Chưa từng nghe nói!"

Quả nhiên sau khi Thạch Hạo hỏi thăm thì khá thất vọng, không người nào biết, cũng chưa hề nghe qua cái tên này.

"Người trẻ tuổi, ngươi đã hỏi nhiều lần rồi, ta có thể chắc chắn, những cô gái mạnh mẽ và kinh diễm ở Hoàng đô này ta đều biết, không có người này." Một ông lão thiếu kiên nhẫn nói.

Ông ta cũng không phải là người tu hành, chỉ là một người buôn bán nhưng hiểu rõ Hoàng đô Hỏa quốc, biết được không ít chuyện.

Thạch Hạo không muốn vì sự tìm kiếm của mình mà gây chú ý nên chỉ phải tìm những người như vậy hỏi thăm. Hắn thở dài, tưởng rằng tới nơi này sẽ gặp được cố nhân nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng.

Hắn thật sự rất lo lắng, cha con hai nhà này tuyệt đối không nên xảy ra bất trắc gì.

Thạch Hạo dừng chân ở Hoàng đô Hỏa quốc chứ không rời đi, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng nơi này hi vọng có manh mối khác, không muốn bỏ qua cái gì.

Không có tin tức hai cha con nhưng hắn lại biết trong tòa thành này có một số cao thủ siêu phàm, là Tôn giả mạnh mẽ đến từ các châu khác, thậm chí từng có sơ đại xuất hiện.

Thạch Hạo nhíu mày, vì sao ngay cả chí tôn trẻ tuổi cũng tới Tội châu?

Đồng thời hắn cũng biết được, gần đây thường xuyên có thiên tài tụ tập, tựa hồ đang đợi một người vô cùng ghê gớm, chuyện này khiến sắc mặt hắn thay đổi, sơ đại đến đây cũng chỉ vì nhìn thấy người kia thôi sao?

"Cũng nên tới xem sự mạnh mẽ và nghịch thiên đến đâu."

Đáng tiếc hắn thất vọng rồi, quả thực có thể có người xuất hiện nhưng cũng không chắc chắn và cũng không biết lúc nào.

Dù vậy thì tất cả Tôn giả trẻ tuổi ở Hoàng đô Hỏa quốc đều đã chấn động và chờ mong, gần nhất không có ai rời đi, đều chờ đợi nơi đây.

Tựa như trăm chim hướng về Phượng Hoàng, trăm thú nghênh tiếp Thú Hoàng!

Mà trong mấy ngày nay, những cuộc tụ hội thiên tài được tổ chức hòng giúp mọi người giao lưu, luận bàn với nhau.

"A, đêm nay có một thịnh hội do Lục công chúa tổ chức, đến lúc đó sẽ có không ít cường giả thiên tài xuất hiện, yêu cầu rất cao, người đến đều là nhân vật của các châu."

Có người đang bàn tán, đây cũng không phải bí mật gì, từ lâu đã truyền ra.

Đương nhiên, đối với Thạch Hạo thì đây là một tin tức đáng giá lắng nghe, hơn nữa cũng mới biết, vì vậy chăm chú nghe bọn họ nói chuyện để biết ở đâu.

Nói tóm lại, chỉ vì một con "Phượng" sắp tới mà trăm chim hướng về, dẫn đến các loại phong ba, tụ hội này cũng vì thế mà tổ chức.

"Đi xem một chút." Thạch Hạo quyết định.

Ánh hoàng hôn đỏ chót, khiến nửa bầu trời đỏ đậm tựa như ngọn lửa đang nhảy múa lại khiến bên rìa đám mây mang theo viền vàng.

Một trang viên rất hùng vĩ, chiếm diện tích cực lớn ở ngoài Hoàng đô.

Lúc này bóng người đông đảo, thỉnh thoảng có người đi tới, hoặc từ trên trời hạ xuống hoặc từ các loại chiến xa vàng óng, đều rất khí thế và bất phàm.

"Tránh đường!"

Xa xa có người hô, một chiếc xe màu tím vàng được mấy con thú kéo chạy tới, đạp rầm rầm trên hư không.

Thân phận người được mời không tầm thường, đều là nhân vật mạnh mẽ của các châu.

Thế nhưng khi nhìn thấy chiếc xe này xuất hiện thì mấy người phía trước vẫn tránh ra, đặc biệt là một chiến xa màu vàng óng và một xe kéo bằng xương thú quý hiếm đều né qua một bên nhường đường.

Hiển nhiên dù cho lai lịch người trên chiến xa màu vàng óng hay xe kéo bằng xương thú quý hiếm đều rất lớn, thế nhưng vẫn không muốn chọc phải phiền toái.

Thạch Hạo cũng đến nơi này, tuy hắn chưa bao giờ cúi đầu trước người khác nhưng cũng không tùy tiện lỗ mãng ra mặt, giống những người khác tránh sang một bên.

Chỉ có một chiến xa cổ màu xanh là không tránh ra mà vẫn chạy tới trước, kết quả phía sau phát ra tiếng nổ lớn, mấy con thụy thú mang theo sương mù nhảy lên, phóng thẳng qua chiếc xe này.

Ầm!

Bụi mù bay lên, mấy con thụy thú kéo xe màu tím vàng đáp xuống đất, gần như đập trúng chiến xa màu xanh kia, cứ thế chạy vào trang viên.

Bên trong xe kéo màu tím vàng vang lên tiếng cười như chuông bạc.

Người trong chiến xa màu xanh giận dữ muốn ra tay nhưng bị người ngăn cản, thấp giọng khuyên: "Huynh đài bớt giận, ngươi biết nàng là ai không? Không thể chọc vào."

"Là ai?"

"Lai lịch kinh người mà có thể còn có quan hệ với người trong truyền thuyết sắp đến đây." Có người nói nhỏ.

Câu nói này khiến cho tiếng hít thở nặng nề, tất cả mọi người đều chấn động, trăm chim hướng Phượng, nghênh tiếp một vị cường giả trẻ tuổi vô thượng mạnh mẽ và thần bí, cô gái này lại có quan hệ với hắn?

Rất nhiều người lục tục tiến vào trang viên, đến lượt Thạch Hạo, tuy hắn không có thiệp mời nhưng cũng không bị chặn lại, vẫn được đi vào.

Hiện giời là thời điểm rối loạn, thiên tài các châu đều xuất hiện, không ít người là nhân vật nổi tiếng một châu, dù là công chúa Hỏa tộc cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Ai biết có thể hay không nhảy ra một quái vật, nếu vì thế mà cứng nhắc ngăn cản, sơ suất một chút là đổ máu.

Trang viên rất lớn, sân nhỏ lớp lớp, rất hùng vĩ, cùng lúc phát sáng trong đêm tối, rất xán lạn, tựa như lầu quỳnh điện ngọc lạc xuống trần gian.

"Ồ, kia không phải là Tôn giả mạnh mẽ của Loan tộc sao, rất nổi tiếng ở tộc này, đứng top hai mươi từ lâu, vậy mà cũng tới."

"Đây thì tính làm gì, các ngươi nhìn bên kia, người của Chu Yếm tộc cũng đến, tên tính khí táo bạo kia lại cũng được mời. Trời ơi, thiên lôi nhìn miệng ta một cái, lẽ nào nghe được ta nói hắn?" Người chạy cái vèo mất tăm.

"Cái gì, ngươi chính là vị kỳ tài kia của Ma châu, thật vinh hạnh được gặp."

"Ồ, tên kia thật giống người của Mãng châu, rất nổi tiếng ở châu đó, được xưng là một trong mười đại cao thủ Tôn giả cảnh."

Sau khi tiến vào trang viên, sinh linh rất nhiều, lẫn nhau gặp mặt, thỉnh thoảng phát sinh tiếng than thở, bởi vì xuất hiện một ít người tài giỏi của các châu, khiến sắc mặt người thay đổi.

"Thật nhiều cường giả, đều là anh kiệt các tộc, thực sự không uổng chuyến đi này rồi." Có người than thở.

Cũng có người đang bàn luận ai mạnh nhất trong số những nhân vật nổi tiếng thiên hạ ngày nay của các châu.

"Theo ta sắp xếp, mười đại cao thủ trẻ tuổi đương thời, các ngươi nghe một chút xem có thích hợp không... "

Thạch Hạo ngược lại cũng cảm thấy hứng thú, bất quả sau khi nghe mùi thuốc bay vào mũi thì chấn động trong lòng, nhanh chóng đi về phía trước, không lâu sau thì đến một vườn thuốc.

"Làm sao có thể?" Thần kinh vững vàng như Thạch Hạo cũng căng thẳng, lúc này bị đè ép rồi.

Nơi này có đại trận bảo vệ hình thành phù văn, hóa thành màn sáng bao phủ vườn thuốc, mà bên trong hào quang xán lạn, rực rỡ điềm lành, hình thành dị tượng linh khí.

Không ít người tụ lại nơi đây, đều đang bàn luận.

"À, nghe nói lần tụ hội này chính là vì một nhân vật thân phận siêu nhiên muốn xem vườn thuốc của Hỏa tộc nên mới cố ý chọn chỗ này làm nơi tụ hội."

"Đây là... Thánh dược, tại sao có thể có hơn mười cây?" Có người run giọng hỏi.

Thánh dược ở đây hơi nhiều, khiến người ta khó mà tin nổi.

"Vốn là có mấy trăm cây linh dược, kết quả chết liên tục, chỉ có mười mấy cây sống sót, cuối cùng toàn bộ biến dị, tiến hóa thành Thánh dược." Có người nói.

"Cái gì, sao lại thế, những cây thuốc này có lai lịch ra sao?"

"Nghe nói có người mang từ hạ giới tới." Một tu sĩ hiểu chuyện nói.

Thạch Hạo ở cách đó không xa nghe vậy thì trong long run rẩy, hắn biết đã tìm được manh mối của Hỏa Hoàng và Hỏa Linh Nhi, những cây thuốc này hơn phân nữa là do họ mang tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.