Chương trước
Chương sau
Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Thạch Hạo đột phá, cảm giác mạnh mẽ chưa từng có, chùm sáng trong đôi mắt tựa như kiếm sắc, khi đảo qua vách đá thì vang vọng leng keng, mũi nhọn trong vắt chém xuống một đoạn vách đá!

Ầm ầm!

Tảng đá lăn xuống bụi mù vọt lên!

Cùng lúc này tinh lực trong cơ thể hắn dâng lên, không ngừng vùng vẫy rồi biến hình, cuối cùng thân thể phát ra tiếng gào tựa như Chân Long đang ngâm nga.

Đây không phải phát ra từ miệng của hắn mà là phản ứng của thân thể, máu thịt và xương cốt cộng hưởng rung động phát ra một tiếng rồng gầm!

Đồng thời bên trong thiên linh cái của hắn vọt lên một vệt sáng màu máu tựa như làn khói cuộn trào, cuối cùng hóa thành một con Chân Long đánh tan đám mây, nhìn xuống bát hoang!

"Đây là... " Ngay cả Tề Đạo Lâm cũng giật mình, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Thạch Hạo như muốn xem hết ngọn ngành của hắn.

Lúc này mái tóc Thạch Hạo rối tung, toàn thân phát sáng, mây lành lượn lờ tỏa ra một gợn sóng vô cùng kinh người, mà tinh lực Chân Long kia thì bay lên trời và gầm vang không dứt.

Giờ phút này trời rung đất chuyển!

Xung quanh sơn môn lụn bại ầm ầm run rẩy, các ngọn núi đều đang run theo như muốn sụp xuống.

"Tôn giả cảnh, tinh lực ngút trời thì cũng thôi lại còn có thể hóa thành Chân Long quay quanh đầu, nhìn xuống bát hoang, dị tượng cỡ này thì xưa nay có mấy người?!"

Đây là nguyên nhân khiến Tề Đạo Lâm giật mình, người ở thời xưa có thành tựu này nếu không phải là Cổ tổ phái luyện thể thì chính là dị nhân ăn được kỳ quả thiên địa.

Ông không nghĩ tới Thạch Hạo lại có thể đi đến một bước này!

Không lâu sau, Chân Long màu máu lao xuống quấn chặt quanh Thạch Hạo rồi tiến vào thân thể hắn, làm cho bên ngoài thân thể càng thêm trong suốt như ngọc thạch lại có chút giống tiên kim.

"Rất tốt!" Tề Đạo Lâm gật đầu, được ông tán thưởng như vầy có thể nói là lần đầu tiên, những người hiểu ông đều biết, đạo chủ tiếng xấu truyền xa này chưa từng khen ai bao giờ.

"Đạo chủ, con muốn đi xem bên ngoài thế nào một chút." Thạch Hạo nói.

"Đi đi, không cần nể nang cái gì." Tề Đạo Lâm gật đầu cười ôn hòa.

Bên ngoài, sóng gió ngập trời!

Cao thủ Thiên Nhân tộc đã đến, bởi vì sau khi được bẩm báo và biết bên trong cổ quáng ở Hỏa châu xuất hiện tảng đá kỳ lạ được thiên địa nuôi nấng thì cao tầng đều bị chấn động.

Mẫu khí vờn quanh thai nghén tiên chủng, chí bảo xưa nay hiếm thấy cỡ này thì bất kỳ đại giáo nào cũng đỏ mắt nên tất nhiên có Thiên Thần xuất quan, hơn nữa không chỉ một người nhanh chóng chạy tới.

Đáng tiếc bọn họ đã tới chậm, khi đến nơi thì mới biết vật thần thánh đã mất nên liền phát điên.

Trong hai ngày này, có Thiên Thần gọi trăng (kiểu như sói nhìn trăng mà rú vậy),sau khi đưa U Vũ và Vân Hi tới Thư viện Thiên tiên thì bọn họ bôn ba trên khắp đại thảo nguyên Hỏa châu, lật tung từng tấc đất, bùng phát cơn giận lôi đình!

Đây là tổn thất không cách nào đánh giá mà Thiên Nhân tộc cũng không thể nào chịu nổi. "Tiên chủng" như vậy ẩn chứa vận may quá lớn, cực kỳ quan trọng với bộ tộc.

"Thiên Nhân tộc lại lập tức phái hai vị Thiên Thần đến Hỏa châu, không biết đã đào được thần liệu gì lại khiến họ phát rồ như vậy?"

Lúc này trong Phù Phong thành ở biên giới Hỏa châu, giáp với Thư viện Thiên tiên có rất nhiều người đang bàn luận.

Thạch Hạo đi đến đây, lặng yên nghe ngóng biến động bất ngờ trong hai ngày nay.

Náo động gợi ra này khiến cho hai đại Thiên Thần cũng không giữ được bình tĩnh, gào thét khắp đại thảo nguyên, kinh động đại giáo khắp nơi, tất cả mọi người đều đang suy đoán khả năng là bọn họ đã mất đi một thứ không tầm thường.

"Sẽ không phải là đào được tiên kim mà bị người cướp đi chứ?"

Có người to gan suy đoán, trong nhất thời khiến mọi người giật mình rồi sau đó trái tim đập loạn, loại đồ vật này một khi khai quật được thì tất nhiên gây ra sóng gió ngập trời, sẽ dẫn tới đại chiến cấp Giáo chủ.

Dù là ở thời đại Tiên cổ thì nó cũng là bảo liệu tuyệt thế, có thể nói là thế gian hiếm có, muốn thành Tiên thì nhất định phải có vũ khí tương ứng được rèn từ tiên liệu.

Đừng nói chi ở thời đại này, loại "Thiên tài*" kia từ lâu đã cạn kiệt hầu như khó có thể tìm được một khối.

*chữ tài ở đây là vật liệu chứ không phải người.

Phù Phong thành ầm ĩ, tam giáo cửu lưu, sinh linh đủ mọi hình dạng đều có, tất cả đều đang ước ao, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, khát vọng được nhìn thấy báu vật kia.

"Thiên Nhân tộc không nói là ai đã cướp đi bảo liệu sao?" Thạch Hạo hỏi sinh linh trong thành.

Một ông lão lắc đầu nói: "Chỉ nói là Nhân tộc đê hèn đã đánh cắp thiên tại địa bảo, nếu không giao ra thì bọn họ sẽ làm cho người kia hối hận, sống không bằng chết."

Thạch Hạo nghe vậy, không khỏi cười gằn.

Từ sau khi hắn rời khỏi Thiên Nhân tộc thì vẫn chưa nghe tộc này vạch trần thân phận của hắn, là Hoang và cũng là Thạch Hạo, rõ ràng là vẫn đang có ý đồ xấu với hắn.

Không vạch trần thân phận là sợ các đại giáo khác cũng biết hắn không chỉ có bảo thuật Lôi Đế mà còn đến từ hạ giới có bảo thuật Côn Bằng, Thiên Nhân tộc muốn ăn một mình, hi vọng trước khi người thượng giới biết được thì bắt giết hắn.

"Tin nóng đây, hành tung của người bị nghi là trộm đã bại lộ."

Bỗng nhiên, Phù Phong thành truyền đến tiếng la, có người mang đến tin tức mới nhất của nơi sâu trong Hỏa châu.

"Dưới cơn nóng giận, hai đại Thiên Thần triển khai bí pháp cấm kỵ, dựa vào manh mối phân ra đuổi theo, rất có thể nhằm vào mấy cái đạo thống mà ra nặng tay."

Thạch Hạo kinh ngạc, Thiên Nhân tộc là mù quáng hay là điên rồi, lúc rời đi rõ ràng là hắn để lại chút manh mối để bọn họ biết là do hắn gây ra, thế nào giờ lại đi trút giận lên người khác?

"Đạo thống khả nghi nào đang bị bức ép vậy?" Có người hỏi.

"Nghe nói, hai đại Thiên Thần đi đến khu mỏ quặng của Khổng Tước tộc trước tiên, muốn mạnh mẽ xông vào nhưng cuối cùng dùng lại cũng không xảy ra xung đột. Sau đó lại đi tới mấy cái đạo thống đối lập yếu hơn một chút."

Khi Thạch Hạo nghe đến đó thì trong lòng hơi động, Thiên Nhân tộc từng muốn tìm Khổng Tước tộc gây phiền phức, đây là đang mượn cớ sao? Bởi vì thần chủ Khổng Tước từng bảo vệ hắn ở Thiên Chi Thành.

Cũng may là bộ tộc Khổng Tước mạnh mẽ bẩm sinh, là vọng tộc tiếng tăm lừng lẫy ở thượng giới mà ngay cả Thiên Nhân tộc khi còn là Hoàng tộc cũng không dám dễ dàng trêu chọc.

Hai tên Thiên Thần kia đã rút đi, nói thế có nghĩa là bọn họ cũng ý thức được bộ tộc này hiện nay không phải là nơi bọn họ có thể tùy ý đụng vào.

Thế nhưng khi nghe được một ít tin tức khác thì Thạch Hạo rất tức giận vì phút chốc hắn đã hiểu rõ ý đồ của Thiên Nhân tộc.

"Nghĩ cũng lạ, hai đại Thiên Thần nhận định các tộc khác, ví như Hỏa tộc có hiềm nghi rất lớn, tự mình giáng lâm cổ quáng của mấy tộc này thúc ép, đòi giải thích."

"Đây không phải là mấy cái đạo thống ở Tội châu sao, tựa hồ đều đến từ hạ giới."

Thượng giới có một số tộc như Hỏa tộc vậy, đều đến từ hạ giới, điều này không thể không khiến Thạch Hạo sinh ra liên tưởng, hắn chợt nhớ đến mấy người Hỏa Linh Nhi!

Nói như vậy ở thượng giới này một ít đại tộc dưới hạ giới cũng có căn cơ? Trong lòng hắn khó có thể bình tĩnh, đến hôm nay mới nghe được một ít tin tức của bọn họ.

Đồng thời Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, một luồng máu nóng giận dữ sôi lên!

Chuyện đến lúc này đã quá rõ ràng, Thiên Nhân tộc là đang cố ý đe dọa và cảnh cáo hắn, muốn uy hiếp Hỏa tộc để ép hắn xuất hiện và giao ra "Tiên chủng" đã lấy đi kia.

"Nơi sâu trong Hỏa châu truyền đến tin tức, hai đại Thiên Thần thật sự đã chạy tới khu vực này, vô cùng nghiêm khắc uy hiếp mấy đạo thống, cho rằng bọn họ có dính líu trong chuyện này."

Hai đại Thiên Thần vô cùng ngang ngược, tuyên bố rằng nếu mấy tộc không thể cho một lời giải thích thì bọn họ không ngại đại khai sát giới, giết sạch.

Sau khi nhận được những tin tức này thì ánh mắt Thạch Hạo lạnh lẽo, đùng đùng nổi giận. Hắn nhanh chóng rời khỏi Phù Phong thành và tiến vào đại thảo nguyên ở Hỏa châu.

Tiếp đó, hắn đi đến khu mỏ quặng của Thiên Nhân tộc rồi trong chớp mắt bùng phát ra một luồng sát ý lạnh lẽo, tinh lực cuồn cuộn lan tràn ra.

"Thiên Nhân tộc, ta lại trở về để đại khai sát giới!"

Thạch Hạo nói nhỏ, đầu tiên hắn đến một mỏ quặng cỡ trung, nơi đây chỉ có cường giả Thần Hỏa cảnh tọa trấn mà không có Chân Thần.

Thân thể hắn phát sáng tựa như ngọn lửa nóng rực vọt thẳng lên trời cao, xa xa nhìn lại giống như một vị Chiến Thần lâm thế, ngọn lửa màu vàng xoáy thẳng lên trời rồi nổ ầm ầm.

"Ai?"

Cao thủ nơi này cảm giác được nên đã bị kinh động rồi lập tức vọt ra.

Tổng cộng có hai vị cường giả Thần Hỏa cảnh, lúc nhìn thấy một màn kia của Thạch Hạo thì ngạc nhiên, bởi vì bọn họ nhận ra đây không phải là Hoang sao? Lộ ra hình dáng mà không thèm ẩn giấu!

"Ngươi còn dám xuất hiện?"

"Haha, thực sự là muốn chết, đưa tới tận cửa luôn!"

Hai người vừa mừng vừa sợ cười to, vậy mà lại gặp Hoang ở đây, nếu có thể bắt được thì tuyện đối là một cái công lớn.

Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ lại lạnh lẽo, Hoang nếu dám đến thì chứng minh hắn có đủ niềm tin, không sợ bọn họ, khiến trong lòng bọn họ run lên, bắt đầu đề phòng.

Toàn bộ mái tóc của Thạch Hạo xõa xuống và phát sáng, ánh mắt như đèn vàng khiếp người, ngoài dự liệu của hai Thần thì hắn cũng không có âm mưu gì mà là trực tiếp áp tới.

"Giết!"

Hai người nhìn nhau rồi lấy ra bảo cụ cùng công kích về phía Thạch Hạo, trong nháy mắt cốt văn dày đặc nằm kín thảo nguyên, bọn họ ỷ tu vi cao hơn một cảnh giới mà trấn áp!

"Rắc!" 

Chuyện xảy ra khiến bọn họ giật mình, một quyền của Thạch Hạo đánh xuyên qua bảo cụ khiến nó nổ tung trong hư không, ánh sáng rực rỡ.

"Cái gì, đây là pháp khí cấp Thần đó, vậy mà hắn lại dễ dàng dùng tay không đánh nát!"

Hai người đều biến sắc, cùng lúc đó một pháp khí khác cũng bị Thạch Hạo đập nổ tung cái bùm, hóa thành một màn sáng vàng tản ra bốn phương tám hướng. "Miễn dịch pháp lực, truyền thuyết là thật!" Cuối cùng hai người cũng đã rõ, pháp khí bị khắc chế, uy lực giảm mạnh vì vậy dễ dàng bị đánh nát.

Là người ở cảnh giới này bọn họ cũng từng nghe được tin tức rằng trong khoảng thời gian ngắn Thạch Hạo sẽ miễn dịch được pháp lực, giờ tận mắt chứng kiến mới biết đáng sợ đến đâu.

Thạch Hạo vọt tới, mang theo ánh lửa sôi trào tựa như từ trong ngọn lửa hừng hực lao tới, hắn cuốn chặt vồ giết hai đại cường giả.

Hai người vừa tức giận vừa có cảm giác hoang đường, chỉ là một Tôn giả vậy mà lại săn giết Thần linh như bọn hắn, Hoang tuy là kỳ tài ngút trời nhưng dù sao cảnh giới cũng không đủ.

"Tiêu rồi, thời gian miễn dịch pháp lực của hắn sao lại dài như vậy, lẽ nào đã thành công hấp thu Kim Bồ quả?"

Hai người kinh sợ rồi, bọn họ đang tính toán thời gian và cảm thấy loại năng lực của Thạch Hạo sắp biến mất nên mới ra tay, thế nhưng vẫn bị khắc chế như trước, toàn thân pháp lực như đá chìm đáy biển.

"Phụt!"

Một khắc sau, vẻ mặt của một vị Thần Hỏa cảnh đọng lại, một nắm đấm của Thạch Hạo đã xuyên thủng thân thể hắn khiến hắn nhanh chóng rạn nứt rồi sau đó nổ tung.

Một màn máu bay ra, một cường giả mất mạng.

Tên còn lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, xoay người bỏ chạy, đây còn là Tôn giả sao? Lại dễ dàng giết một vị thần linh như vậy.

"Chạy đi đâu, Thiên Nhân tộc không phải uy thế tám phương sao, ngày hôm nay ta đến rồi, muốn ở khu vực này đại khai sát giới!" Thạch Hạo quát lên, tốc độ của hắn quá nhanh rồi, lập tức lao tới.

"A... "

Kèm theo tiếng gào là từng mảng cốt văn, cao thủ Thần Hỏa cảnh đánh trả thế nhưng vẫn không tránh được bại vong, bị giết thành mảnh nhỏ, máu nhuộm bãi cỏ, cứ như thế chết đi.

Đến giời thời gian miễn dịch pháp lực của Thạch Hại mới chậm rãi biến mất.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, cả mỏ quặng bị Thạch Hạo đánh sụp hoàn toàn, đã bị hủy diệt.

Một khắc sau hắn lại nhằm một mỏ quặng khác ở phương xa phía trước, hắn chờ loại năng lực của bản thân xuất hiện trở lại thì quyết đoán ra tay.

"Ngươi là ai?" Có người hét lớn.

"Hắn là Hoang, không để cho hắn chạy!" Vẫn là hai vị cao thủ Thần Hỏa cảnh.

"Đúng, ta là Hoang, cũng là người giết các ngươi!" Thạch Hạo quát lên rồi xông tới, bùng phát ánh lửa ngập trời, mạnh mẽ ra tay.

"Phụt!"

Mưa máu bắn tung tóe, trận chiến này cũng không có bất ngờ gì, hai thần nhanh chóng bị đánh gục, cứ như thế bại vong, đồng thời cả mỏ quặng đều sụp xuống, bị đất đá đè lên.

...

"Trời ơi, tin tức lớn đây, người cướp đoạt tiên liệu của Thiên Nhân tộc đã xuất hiện, các ngươi dù thế nào cũng không nghĩ ra hắn ai đâu, vậy mà lại là Hoang!"

Bởi vì cách Phù Phong thành không xa nên tin tức truyền đến nơi này trước tiên, lập tức gây ra náo động.

"Hoang lại ra tay rồi, đang đại khai sát giới, hủy đi tám mỏ quặng của Thiên Nhân tộc và vẫn còn tiếp tục, đánh đâu thắng đó, đã giết mười mấy vị cường giả Thần Hỏa cảnh!"

Tin tức như thế vừa xuất hiện khiến cho Phù Phong thành sôi trào, đây tuyệt đối là tin tức có sức bùng nổ, quá mức chấn động.

Rất nhiều năm trở lại đây, mặc dù có một ít đại giáo có mâu thuẫn với Thiên Nhân tộc nhưng không dám nhằm vào như thế, nếu không sẽ gây ra đại chiến giữa hai tộc, mà hôm nay lại có người phá vỡ truyền thống đó.

Hoang, tái hiện thế gian, ra tay bá đạo!

Không còn nghi ngờ gì, đây là một loại sỉ nhục với Thiên Nhân tộc, dám ra tay như thế nghĩa là đang khiêu chiến uy nghiêm của bộ tộc bọn họ.

Đồng thời đây cũng là mỉa mai hai đại Thiên Thần, Hoang đang nói cho bọn họ biết tất cả đều là hắn làm, các ngươi ngu xuẩn tìm nhầm người!

Hiển nhiên sự "liều lĩnh" của hai đại Thiên Thần sẽ trở thành trò cười bị người đời lên án.

Đương nhiên quan trọng nhất là sự ngang ngược của Hoang, dám tắm máu trọng địa Thiên Nhân tộc, chuyện này nhất định làm nổ tung Hỏa châu, truyền khắp thượng giới và chấn động các đại tộc.

"Quá đã, sớm không vừa mắt Thiên Nhân tộc, giết rất hay!"

"Giết, nên ra tay như thế!"

Có nhiều người cảm xúc dâng trào kéo theo máu nóng sục sôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.