*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Mặt ngươi dày thật đó." Nguyệt Thiền cười nhạo.
Trăng bạc treo trên cao, ánh trăng vương xuống từng tia ánh sáng êm dịu tựa như từng làn khói mỏng nhàn nhạt, chiếu lên trên mặt hồ trong suốt, mờ ảo mộc mạc.
Nàng đứng bên dưới ánh trăng an lành, bên trên mặt hồ lấp lánh, chiến y phát sáng, tay áo phất phới cứ như là một vị Tinh linh xuất thế, hai mắt tựa như ngọc thạch đen mang theo ánh sáng đầy linh tính.
Nơi đây yên lặng và cũng rất xinh đẹp, nhưng Thạch Hạo lại chẳng có chút lòng dạ nào thưởng thức cả, hắn lúc này đang chịu phải cơn đau đớn nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
"Hoạn nạn mới thấy chân tình, nàng với ta từng có hiểu lầm thế nhưng tóm lại cũng đã mở được nút thắt, chúng ta từng cùng nhau ở hạ giới, đáng ra phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng." Thạch Hạo mở miệng mà tim không đập mặt không đỏ.
Đương nhiên, dù mặt hắn đỏ thì cũng không cách nào thấy được, bởi vì thân thể của hắn rách nát tả tơi lắm rồi.
Nguyên thần của hắn đã phân thành từng tia thần hi, tạo thành đỉnh, chuông, tháp, kiếm, diễn biến thành những thứ thần thánh, chính vì thế nên mới chặn lại được đợt tập kích này, chưa hề tiêu vong.
Nhưng sự cân bằng này rất mỏng manh, một khi bị mất thì hắn rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012248/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.