Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Ngươi!" Người hộ đạo Thiên Nhân tộc rút lui, hỗn độn hiện lên, miệng nhuốm máu, hắn đã bị thương rất nặng nhất là khi nhìn thấy chiếc sừng trên mặt đất kia thì khiến hắn giật mình, nơi đó dính máu lấp lánh ánh đen.
Đây là đại thần thông tuyệt thế của hắn, chiếc sừng này có thể khiến trời xanh cũng phải nứt, chém rớt nhận nguyệt sao trời, thế nhưng giờ lại bị chém gãy, vô cùng đáng sợ.
Thần chủ Khổng Tước nói chỉ một câu, ông già rồi, khiến cho lồng ngực của Người hộ đạo chập trùng, vô cùng tức giận và không phục!
"Mỹ nhân từ xưa than xế chiều, anh hùng không muốn thấy đầu bạc." Thần chủ Khổng Tước khẽ nói, đây là một cảm ngộ và cũng là bất đắc dĩ, hắn nghĩ tới tương lai của mình, thể nào cũng sẽ có ngày như vầy.
Bởi vì, tới cảnh giới cỡ này của bọn họ thì hiểu rõ, nhân vật dù mạnh tới đâu thì cũng sẽ có một ngày hủ diệt*.
(*): Diệt vong mục nát.
Thậm chí, thập hung cùng lắm cũng tới thế này, bọn họ dù có đạt tới đỉnh cao không thể cao hơn nữa thì chung lại vẫn phải đi tới cuối con đường, muốn tọa hóa trong dòng sông thời gian.
Hắn hoài nghi Lôi đế, Côn Bằng... đều là bị năm tháng chém một đao, sau đó bại vong, hiện giờ hẳn là không thể trên đời nữa.
Lúc này, Khổng Cầu Kỳ vui sướng, tuy là thân người thế nhưng cũng hiện ra một chút phần vốn có, lông đuổi tỏa ra, lông chim năm màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012214/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.