(*): Dù mình không được lợi gì nhưng vẫn cứ hại người khác.
Đến đây, một đám cường nhân có thực lực xếp đầu đều đã tới, tất cả đều phân biệt tiến vào trong chín cung điện lớn kia.
Đại điện cổ xưa, bất kể là vách tường hay là những cây cột to lớn đều là cốt văn, khắc họa một ít cảm ngộ của chí tôn.
Đây không chỉ là kinh nghiệm đầy quý giá đối với Thạch Hạo, mà đây cũng là một thứ văn chương quý báu với những người khác, tâm đắc ngộ đạo của Chí tôn, bất kỳ một phần nào cũng là chí bảo vô giá.
Phàm là người tiến vào trong cung điện đều lộ nét mừng, thu hoạch cực lớn.
Trong lúc nhất thời, chín tòa thánh sơn trở nên yên lặng, sau khi tiến vào cung điện thì tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng cảm ngộ, lĩnh hội văn chương ngộ được từ truyền thừa thái cổ kia.
Thạch Hạo đọc thật kỹ, bắt đầu từ Bàn Huyết cảnh, mãi cho tới Tôn giả cảnh thì rất thuận lợi khiến hắn si mê, thế nhưng khi tới Thần Hỏa cảnh thì lại im bặt đi, không có gì cả.
"Không đúng, con voi vàng và bọ ngựa xanh vẫn còn đang cảm ngộ, thần diễm hừng hực, bọn họ rõ ràng đã đạt được thiên Thần hỏa." Hắn lộ vẻ khác thường.
"Hẳn là tu vi tới đâu thì sẽ nhận được tâm đắc tới đó." Đại ma thần nói.
Thạch Hạo suy nghĩ thì cảm thấy có lý, chí tôn Nguyên Thiên không muốn để người khác rập khuôn theo con đường của hắn mà chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012112/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.