Chương trước
Chương sau
Dịch: Độc Nhân
Biên: ronkute

Thạch Hạo chuẩn bị khởi hành đi đến đảo Ác Ma.

Trước lần hành động này, hắn đã tiến hành điều tra những điều cần thiết, đầu tiên là bắt tay điều tra từ những lời đồn xưa, sau đó đi hỏi người khác, cuối cùng còn mua các loại cốt thư có ghi chép về đảo Ác Ma để mổ xẻ cặn kẽ.

"Chỗ đó rất nguy hiểm, tuy rằng có ẩn chứa đại cơ duyên, thế nhưng hàng năm người đi đến đó đến tám phần mười đều chết hết."

Nơi đây là bên trong một tòa thành to lớn, trả lời là một lão giả tóc xám tro đang thủ hộ truyền tống trận, thân hình lão gầy gò, ánh mắt thâm sâu, nhìn về phía mọi người nói lên lời đe dọa.

Đảo Ác Ma mặc dù thuộc lãnh thổ của Ngũ Hành châu nhưng nó lại nằm sát khu vực biên giới, cách nội địa vô cùng xa xôi, muốn đi đến đó nhất định phải nhờ vào truyền tống trận đầy phức tạp rườm rà này.

Mà loại truyền tống trận siêu cấp có thể vượt châu đi xa như thế này cũng chỉ có một số đại giáo mới có khả năng nắm giữ mà thôi.

Cả tòa truyền tống trận đều có màu xanh nhạt được xây thành chỉ từ một loại kỳ thạch, bên trên có khắc đủ loại ký hiệu thần bí mà phức tạp, lấy bảo cốt nguyên thủy hiến tế, lưu chuyển một loại lực lượng thần bí.

Tế đàn bắt đầu phát sáng, đầu tiên một khối xương thú màu vàng bị bể nát, rồi tiếp theo đến hai khối xương chim màu tím vỡ ra... Một đống bảo cốt dùng để hiến tế đều bốc cháy, giải phóng ra thần năng.

Có thể thấy được, mức tiêu hao này rất to lớn, đại giáo thông thường hoàn toàn không thể vận chuyển nó được.

"Ầm" một tiếng, phù văn dày đặc, đại trận bắt đầu vận chuyển, rất nhanh đã đánh thủng hư không, tạo ra một con đường ánh sáng màu xanh nhạt hướng về phương xa.

Có tới mấy ngàn người cùng nhau bước vào bên trong thông đạo ánh sáng, đều là sinh linh muốn đi đảo Ác Ma, có người đi thám hiểm cũng có người của những thế lực lớn áp giải cự hung đi giam cầm.

Con đường màu xanh nhạt rất vững chắc, nó xuyên qua hư không đi hơn ngàn vạn dặm, mọi người theo thứ tự tiến vào rồi không ngừng biến mất.

Không lâu sau đó, phía trước xuất hiện một cánh cửa ánh sáng vô cùng to lớn, cuối cùng đã đến nơi. Đây là một chuyến lữ hành trong hư không. Vượt qua không gian, với cự ly được tính bằng con số thiên văn nhưng cũng chỉ trong chốc lát đã đến nơi.

"Người đến lần này cũng không nhiều lắm." Bên ngoài cánh cửa có người lên tiếng, là người thủ hộ nơi này. Vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới có một người hộ trận ở đây.

"Haizz, lần trước cũng có hơn vạn người đến đây, tiếc là có rất nhiều người đi vào bên trong đảo nhưng lại chẳng thấy ai trở ra." Một lão già thở dài nói.

Đại trận cỡ này mỗi tháng chỉ mở ra một lần, ít nhất cũng phải có mấy ngàn người cùng đi mới được, như vậy thì phí dụng nộp lên mới đủ để vận chuyển đại trận, bằng không thì đại giáo cũng chi trả không nổi.

Muốn đi đơn độc một mình, trừ khi cung cấp thẳng kỳ bảo hiếm thế, một mình có thể chi trả phí dụng bằng mấy ngàn người thì mới có cơ hội.

Thạch Hạo bước ra thông đạo, ngước mặt nhìn bầu trời tăm tối. Nơi đây có chút áp lực, quanh năm không thấy mặt trời, vẫn luôn bị sương mù bao phủ.

Đảo Ác Ma, tuy rằng có một chữ đảo, thế nhưng nó cũng không ở trên biển cũng không ở trong một đầm nước bình thường, mà nó treo ở trên hư không, vĩnh viễn không rơi xuống.

"Ở chỗ này các ngươi sẽ không thấy gì đâu, cần đi qua tám trăm dặm sương mù dày đặc mới thật sự vào được bên trong đảo." Một người lái thuyền nói, sau đó tiến lên mời chào mọi người đi thuyền.

"Chỉ có tám trăm dặm thôi, trực tiếp đi qua là được, cần gì đi thuyền." Có người cười nhạo, dứt lời liền bước lên bảo cụ bay lên trời, nhanh chóng đi xa.

Nhưng chỉ mới đi được mười mấy dặm đã lập tức kêu lên sợ hãi.

"Khu vực tám trăm dặm sương mù dày đặc này rất đáng sợ, người bình thường không thể phi hành được." Lại có vài người lái thuyền tiến lên nhắc nhở.

Mọi người hết sức ngạc nhiên, khu vực sương mù dày đặc này quả thật không bình thường, vừa rồi có mấy người bay đi đều nhếch nhác trốn về, mặt mũi ai nấy cũng bầm dập, gãy xương đứt gân, thương thế nghiêm trọng.

"Có thể sống sót trở về đã rất hay rồi, phải biết rằng, bên trong có rất nhiều nguy hiểm không thể đoán biết được." Một vị lão giả nói.

Đến lúc này mọi người mới hết hoài nghi, tất cả đều rối rít leo lên thuyền, lựa chọn con đường an toàn để tiến vào đảo.

Thạch Hạo cũng như vậy, đứng ở trên thuyền chú ý quan sát, phía trước sương mù càng ngày càng dày đặc, đến cuối cùng cảnh vật cách mấy trượng cũng khó thấy rõ, nếu không có người dẫn đường rất dễ bị lạc.

Thuyền này không phải đi trên nước mà là bay ở trên bầu trời, nó được tế luyện từ một loại gỗ ẩn chứa lôi quang rất đặc biệt chỉ có trong đảo Ác Ma, gỗ này có thể bay trên trời cao.

"Ồ, đó là vật gì?"

Bỗng nhiên có người kêu lên sợ hãi, ở trên cao hơn trăm trượng trong sương mù có một đôi mắt đèn lồng đỏ như máu, lóe lên tia sáng lạnh như băng, cùng với sát khí nồng đậm.

Không hề nghi ngờ, đó là một con sinh linh khổng lồ, có thể phi hành trong khu vực sương mù để theo dõi người trên thuyền.

"Các vị cảm thấy đáng giá rồi chứ, nếu tự mình phi hành bên trong khu vực tám trăm dặm sương mù dày đặc này, nhất định sẽ gặp đủ mọi nguy hiểm." Người lái thuyền nói, gã đốt một chiếc cốt đăng ở đầu thuyền, nói cũng kỳ quái, việc này vậy mà khiến cho con mắt màu đỏ kia phải âm thầm nhắm lại, cự thú thần bí lặng lẽ rút lui, sát khí cũng biến mất.

Thuyền đi rất chậm, rõ ràng là đang tránh né một số khu vực nguy hiểm, điều này khiến người ta rất ngạc nhiên, còn chưa tới trên đảo mà đã vậy, có thể thấy điều kiện sinh tồn ở đây khắc nghiệt cỡ nào.

Thạch Hạo đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên thuyền, trong lòng hắn hiện lên Vạn Linh đồ, yên lặng tìm hiểu, hắn không muốn lãng phí thời gian trên đường đi này. Hắn biết chỉ có không ngừng đề cao thực lực mới có thể tung hoành thiên hạ, không bị trói buộc.

Sau khi tiến vào thượng giới, chung quy lại là hắn không thể sử dụng bảo thuật Côn Bằng, nếu không sẽ dẫn tới sóng gió, bị người đoán được thân phận.

Vạn Linh đồ có thể hóa mục nát thành thần kỳ, Thạch Hạo càng lĩnh hội trong lòng càng an tĩnh, từ lúc sống lại đến giờ hắn vẫn luôn luôn tìm hiểu.

"Đến nơi rồi." Một hồi lâu sau, thuyền dừng hẳn lại, mọi người lần lượt xuống thuyền.

Đây là một hòn đảo rất lớn, giống như một vùng đất treo ở giữa hư không, nơi đây như bị vô số mây đen bao phủ, cho mọi người cảm thấy như có một loại khí tức lâu đời.

"Cuối cùng cũng tới, đây là đảo Ác Ma trong truyền thuyết đây sao, khoảng chừng hơn vạn dặm, quả nhiên hùng vĩ, ta cảm thấy nơi đây tràn ngập một loại lực lượng thần bí."

"Đây đúng là nơi tôi luyện bản thân, con đường trở thành cường giả sẽ bắt đầu từ nơi này!"

Một số người trẻ tuổi thì thầm, có kích động cũng có khẩn trương.

Còn một số người có tuổi tác lớn hơn thì hơi im lặng, không nói gì nhiều mà chỉ lẳng lặng quan sát.

Hơn mười chiếc thuyền lần lượt cập bến, mấy nghìn người gần như là tới cùng lúc, bước lên hòn đảo to lớn vừa thần bí vừa tràn đầy nguy hiểm này.

Thạch Hạo chú ý tới vài người rất bất phàm trong đám người này, khí huyết nội liễm, giống như ác linh đang ngủ đông, nhất định là cường giả đã đốt lên Thần Hỏa.

Ngoài mấy người đó còn có một số thanh niên rất kinh người, vừa nhìn là đã biết có thiên tư siêu phàm. Hơn nữa đều có tôi tớ là cường giả đi theo bảo vệ.

"Chẳng lẽ có 'Sơ đại' ở trong đó?" Thạch Hạo có chút nghi ngờ, hắn thấy có một hai người trẻ tuổi đặc biệt bất thường, như rồng đang ẩn náu trong bầy thú.

"Ha ha... Cuối cùng đã tới. Nơi đây mặc dù là hiểm địa, nhưng cũng là nơi có tạo hóa. Ta muốn tìm được Mộ tiên trong truyền thuyết, lấy tiên huyết để tạo ra một thân thể vô địch." Một thanh niên áo bào tím cười ha hả nói.

Rất nhiều người đều quay đầu lại hừ lạnh với hắn, không vừa lòng việc hắn nói toạc ra như vậy.

"Nhìn cái gì vậy!" Gã thanh niên kia rống lên, cùng lúc đó huyết khí khổng lồ tràn ra, phía sau lưng gã hiện ra hư ảnh của một con cự thú đầy hung mãnh dữ tợn. Khí tức ép người.

"Hả, là một con Thao Thiết!" Mọi người giật mình, rất nhiều người đều rút lui, thân thể phát lạnh.

Người thanh niên này là một con Thao Thiết. Thân phận rất không bình thường, xung quanh gã còn có mấy lão bộc, đôi mắt mỗi người đều thâm sâu, không nói lời nào, chỉ canh giữ bên cạnh.

Thao Thiết là một trong những chủng tộc cường đại nhất thế gian, chúng thôn nạp thiên địa, tu hành đến mức tận cùng, chúng còn có khả năng thôn phệ tất cả các loại pháp tắc, người nổi bật trong tộc này một khi trưởng thành sẽ không ai địch nổi.

"Hừ!" Xa xa có người hừ lạnh, là một gã thanh niên mặc y phục lông chim màu vàng, bên ngoài cơ thể lượn lờ ánh sáng hoàng kim vô cùng rực rỡ.

"Là người của bộ tộc Cổ Kim Loan!" Có người nói thầm, đây cũng là một chủng tộc cường đại, có số lượng rất thưa thớt thế nhưng chỉ cần xuất hiện một tên cũng sẽ làm khiếp sợ người của cả một vực.

"Nếu không phục thì lát nữa gặp nhau ở trong đảo!" Thanh niên tộc Thao Thiết cười to nói.

"Xem ra người đến đây lần này đều không đơn giản." Có một số nhân vật tiền bối nghị luận.

Chủng tộc tới đây rất nhiều, đều là nhân vật lợi hại.

Thật ra thì Thạch Hạo đã sớm nhìn thấu thân phận bọn họ rồi, ngoài những tên đã đốt lên Thần Hỏa, hắn cũng rất chú ý tới một tên thanh niên đang im lặng bên kia.

Người kia sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lờ mờ có chút chán nản, kể từ lúc xuất hiện đến giờ chẳng nói một câu, nhưng trực giác của Thạch Hạo lại nói cho hắn biết tên này vô cùng khủng bố.

"Vào đảo thôi!"

Cuối cùng không có phát sinh xung đột, mấy ngàn người cùng đi vào bên trong. Nơi đây thảm thực vật rất thưa thớt, quanh năm đều bị sương mù bao phủ, mặt đất thì khô cứng, những hòn đá lớn có thể nhìn thấy ở khắp nơi.

Đảo Ác Ma chia thành hai khu vực, một khu vực là nhà tù, khu còn lại là tuyệt địa thiên nhiên.

Hiện tại có thể nhìn thấy, khu vực lao tù kia là một nơi tối om, toàn bộ kiến trúc đều được xây thành từ hắc kim pha lẫn với các loại bảo liệu hiếm thấy, chúng vô cùng kiên cố, khó mà phá vỡ. Đồng thời còn được bố trí những pháp trận bất hủ do nhân vật cấp giáo chủ khắc xuống, trấn áp nơi này.

Bên trong giam giữ rất nhiều cường giả cùng ác ma, thậm chí còn có cả Thiên Thần*!

(*) Cấp bậc Thiên Thần.

"Đi mau!"

Khi đến gần khu vực ngục giam thì họ thấy có ánh sáng đen lạnh lẽo lóe lên, có thể trông thấy, ở một số ngục giam có người đang vung lên những chiếc roi lóng lánh phù quang, đánh lên người những tên tù binh bị xiềng xích, phong bế tu vi, áp giải đi vào một khu hầm mỏ.

Một khi bị nhốt vào lao tù trên Đảo Ác Ma, thì muốn thoát ra là chuyện cực kỳ gian nan, bên trong có không ít sinh linh đã đốt lên Thần Hỏa.

Đáng thương cho những người từng một thời làm cường giả, giờ đây đều trở thành nô lệ, phải đi vào những địa phương bị nguyền rủa, đào bới bên trong... Đó là một cuộc sống bi thảm không hề thấy được ánh mặt trời.

Trong lòng đất Đảo Ác Ma có một loại bảo liệu ẩn chứa lực sấm sét có thể luyện thành bảo cụ lôi đạo, được xưng là thần liệu.

"Tương truyền đảo Ác Ma vốn là một vị Ma tôn chí cao thành tựu vô thượng quả vị*, ở vô tận năm tháng trước từng quét ngang các giáo, được xưng là Chí Tôn của thời đại ấy. Mãi cho đến lúc tuổi già, hắn muốn đột phá, siêu việt cực hạn cho phép của thiên địa này, chân chính siêu thoát. Kết quả dẫn tới pháp tắc tiên đạo giáng xuống lôi đình, làm hủy diệt cả một hòn đảo thần thánh chứa đầy bảo dược cùng vô tận linh khí, mất hết sinh cơ biến thành một nơi cô quạnh." Có người than thở nói.

(*) Quả: thành quả, vị: ngôi vị; tương tự như Độc Nhân Đại Đế đã kết ra "đạo quả của Đại Đế vô thượng"

Trong trận chiến ấy, Ma tôn đã gần như siêu thoát, đánh tan thiên địa, nắm giữ được pháp tắc tiên đạo, nghe đâu còn đánh chết một sinh linh cấm kỵ xuất hiện trong lôi đình tiên đạo.

Cuối cùng, Ma tôn chết, máu thịt kết hợp với hòn đảo này, không để cho nơi này bị tan nát, đồng thời còn dẫn sức mạnh lôi đình tiên đạo tưới xuống, nên nơi đây đã hình thành rất nhiều bảo liệu hiếm thế.

Ngoài ra còn có lời đồn đại, ở chỗ sâu trong tuyệt địa có một ngôi Mộ tiên thuộc về sinh linh cấm kỵ kia.

Vô tận năm tháng qua, trên đảo này đã xảy ra rất nhiều chuyện thần bí, nhiều án mạng xảy ra, thậm chí có không ít Thiên Thần cũng nằm xuống ở nơi này, vì vậy nó mới được gọi là đảo Ác Ma.

"Một nửa là khu vực nhà giam, một nửa là tuyệt địa, hãy tự mình lựa chọn xem muốn đi nơi nào." Sau khi vào đảo, có một người giám sát đi đến, thông báo cho mọi người một số điều cần phải chú ý.

Thạch Hạo lựa chọn đến nhà tù, sáng sớm mai sẽ xuất phát.

Trong mấy nghìn người chỉ có vài trăm người muốn đến nơi này, những người khác đều dự định tiến vào tham dò tuyệt địa, mặc dù nơi đó nguy hiểm hơn, nhưng cũng là nơi có đại tạo hóa.

Khu lao ngục màu đen có rất nhiều hầm mỏ cổ nổi tiếng, bên trong đó ẩn chứa không ít bảo liệu hiếm thế, thậm chí có người đã từng đào ra một khúc xương có nhiễm chí tôn huyết.

Tồn tại chí cao đó gần như đã siêu thoát thiên địa, đi du ngoạn sơn thuỷ, trong máu còn tồn tại một lực lượng thần bí khó lường, vạn cổ bất diệt, sau khi khai quật xong có thể luyện thành thần đan!

Người quản lý ngục giam ngày thường đều ép buộc phạm nhân đi đào mỏ. Đặc biệt, người ngoài cũng được phép đi sâu vào trong hầm mỏ thăm dò, nhưng khi tìm được thứ gì đó thì nhất định phải nộp lên trên bảy phần đã tìm được.

Dưới lòng đất có một loại sức mạnh nguyền rủa thần bí, thường xuyên sẽ có tình hình nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy họ mới cho người ngoài ra vào, nếu muốn khai thác thì phải trả phí rất cao.

Thạch Hạo lựa chọn đi đến nơi này chỉ vì muốn thăm dò tin tức của tổ phụ, dò xét đến cùng, hắn rất nhớ vị tổ phụ tôn kính đã nhiều năm không gặp này, lo lắng cho an nguy của ông.

Không ngờ rằng, hắn còn chưa đi vào tìm hiểu tin tức thì đã nghe được thông tin liên quan tới tổ phụ hắn, Đại Ma Thần* Thập Ngũ Gia là một người rất có tiếng tăm ở nơi này!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.