Dịch: Độc Nhân
Biên dịch: ronkute
"Tiểu Hạo, ta rất muốn ngươi sống lại!" Đại Tráng, Nhị Mãnh cùng mọi người tới, mang theo vài vò rượu, ngồi ở đây uống một chén sẽ hướng về phía trước ngôi mộ rưới một chén.
Bọn họ lớn hơn Thạch Hạo vài tuổi, nhưng khi còn bé, thể chất của Thạch Hạo đã rất mạnh mẽ, lúc đầu còn chạy sau mông chúng nó, về sau lại vượt qua bọn họ.
"Thật khó tin ngươi vậy mà rời đi, làm sao sẽ chết được chứ." Nhị Mãnh ánh mắt đỏ lên.
Bì Hầu, Hổ Tử, Tị Thế Oa cũng đều rất buồn, không ngừng rót rượu, một chén lại một chén uống xong rồi rưới trên mặt đất, vậy mà đã hơn ba tháng, bọn họ cách mỗi vài ngày lại tới đây một lần, uống rượu như vậy, phảng phất như có thể trông thấy Thạch Hạo.
Không nói tình cảm chân thành khi cùng nhau lớn lên thuở nhỏ, chỉ cần nghĩ đến Thạch Hạo vì Thạch thôn làm nhiều việc như vậy cũng đủ để cho họ khó quên rồi, trong lòng cảm thấy rất buồn.
"Thật là bất công mà, tiểu Hạo cô đơn nằm ở chỗ này, còn tên kia lại được xưng là cái thế kỳ tài, nói cái gì mà sắp sửa sẽ vô địch trên trời dưới đất, cái đó vốn là của tiểu Hạo ta mà." Bì Hầu nói.
Bọn họ dù đang ở Thạch thôn nhưng với những chuyện xảy ra ở bên ngoài đều biết đôi chút, bởi vì nơi này cùng Thạch Quốc hoàng cung vẫn có qua lại, tin tức không bị bế tắt.
Vì Thanh Phong thừa kế ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2011979/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.