Cùng lúc đó, phía sau ba đại Tôn giả, những vương hầu đều rút ra toàn bộ binh khí, giáp trụ của từng người đều phát sáng, bảo cụ lạnh lẽo, sát ý mạnh mẽ tỏa ra.
Một đám cường giả mạnh mẽ cỡ nào, với hiện tại thì có thể phong Vương ở một nơi bất kỳ, bởi vì nhóm người này đều có sức chiến đấu đỉnh cấp tập hợp lại với nhau khiến cho Bất Lão sơn âm u biến sắc.
"Các ngươi bắt nạt Thạch quốc, làm nhục Thạch Hoàng ta, đúng là đáng chết!" Một vị vương hầu trung niên lạnh giọng nói, tính cách hung hăn, tay cầm một thanh Phương Thiên Hạo kích, ầm một tiếng, hắn là người xuất thủ đầu tiên, bổ thẳng về trước.
Tới lúc này, một vài lão già của Bất Lão sơn trở nên nhút nhát, nhanh chóng tránh né, chủ yếu là đối phương quá mạnh mẽ, thủ lĩnh là ba đại Tôn giả, suất lĩnh một nhóm vương hầu, phỏng chừng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
"Ầm!"
Mũi nhọn của đại kích quét tới, những người kia đều tránh né sang bên, một cung điện to lớn ầm ầm nổ tung hóa thành một mịn.
"Các ngươi quá đáng rồi đấy!" Một ông lão của Tần tộc quát lớn, thế nhưng khí thế rõ ràng không bằng trước, trong lòng lão không chắc chắn, nếu như khai chiến thật thì Bất Lão sơn không chiếm chút lợi lộc gì. Bọn họ chỉ có một Tôn giả, mặc dù có trận pháp để lợi dụng, thế nhưng trong tay đám ngươi đối diện kia là binh khí cấp bậc gì?
Bảo cụ trong tay ba đại Tôn giả cứ như mặt trời phát sáng, tỏa ra khí tức thần linh, có gợn sóng kinh khủng đang dập dờn.
Mặc dù thần kích trấn quốc cùng với pháp kiếm màu vằng đã bị hư hao trong trận chiến của Thạch Hạo, thế nhưng Thạch quốc vẫn còn có những pháp khí cấp Thần khác, lần này đều mang tới cả!
Tôn giả của Tần tộc xị mặt xuống, Bất Lão sơn tự nhiên cũng có những pháp khí như thế này, thế nhưng chỉ có một người khống chế, làm sao so sánh được?
Đặc biệt là, trận pháp ở nơi này đã bị hủy gần hết trong trận đại chiến lần trước, dù cho có phát động toàn diện cũng chưa chắc có thể ngăn cản được ba đại Tôn giả cầm pháp khí cấp Thần trong tay kia.
"Bắt nạt Thạch tộc ta, hôm nay các ngươi cần phải giải thích cho rõ ràng, không có thứ bàn giao thì nay diệt đạo thống của các ngươi, có gì phải sợ!" Chiến vương lạnh lùng nói.
"Nếu như Thạch Hoàng không có bị thương thì các ngươi dám sao? Đã quên năm đó ai từng xới tung Bất Lão sơn của các ngươi hả!" Bằng vương lạnh lùng khơi dậy vết sẹo kia, trong khi nói chuyện tay tay của hắn dùng sức, bà lão kia lập tức hét thảm, xương bị gãy không biết bao nhiêu cái, sau đó bị ném mạnh xuống đất.
"Các ngươi..." Sắc mặt của bà lão này biến thành màu vàng, sau đó là ngất đi vì tu vi đã bị phế!
"Nếu không có bàn giao một cách thỏa đáng, vậy thì đánh, Thạch quốc ta mà sợ à!" Minh vương miệng, tuy rằng hơn trăm tuổi nhưng sau khi đột phá cảnh giới Tôn giả thì tinh thần vô cùng sung túc, mạnh mẽ vô cùng.
"Các ngươi..." Mấy lão giả của Tần tộc thở mạnh, có chút hối hận.
Chén nguyền rủa bí ẩn như vậy, ngay cả Tôn gỉa cũng không nhìn ra nhưng giờ lại bị nhìn thấu khiến bọ chẳng biết nói gì.
Sở dĩ như vậy là vì bọn họ đang lo lắng, sợ vợ chồng Thạch Tử Lăng sẽ lấy Tiên cốt cấy vào trong cơ thể của Thạch Hạo, vì thế cho nên mới muốn nó chết nhanh, bí quá hóa liều.
Cuối cùng, bọn họ cắn răng, đẩy ra một lão bộc có tu vi bất phàm, nói hắn là người chủ mưu mọi chuyện, một mình làm một mình chịu.
Việc này hiển hiên là kẻ thế mạng, sẽ không ai tin tưởng thế nhưng như vầy cũng đủ khiến sắc mặt của đám Tần tộc rất khó coi rồi, bọn họ chưa từng bị ép tơi một bước này.
Hôm nay, bọn họ muốn cãi lý cũng không được, mà sức chiến đấu cũng chẳng sánh bằng, trước nay chưa hề xảy ra trường hợp này!
Ẩn nhẫn như vầy, đẩy ra một kẻ thế mạng, thật sự như nhận lấy một cái bạt tai, mỗi người mặt mày đều nóng rát, trong lòng tức giận khó mà chịu nổi.
Bởi vì, bọn họ là Bất Lão sơn, quá khứ luôn luôn bễ nghễ tám vực, nhìn xuống các đại vương triều, nay lại bị tát một cú, ép tới nước này.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, một đoàn ánh bạc hiện lên ở trên đường, không nhanh không chậm tiến lại gần, tỏa ra khí tức thần thánh và mạnh mẽ.
Đây là một thiếu niên, trên người mặc bộ giáp màu bạc, khí khái anh hùng, ánh sáng thần thánh tỏa ra, không thể nào miêu tả được vẻ thần võ, giống như là một thiếu niên thiên thần hạ giới vậy.
Chính là Tần Hạo, trong tay của nó cầm chiến kích màu bạc chỉ về trước, thần uy lẫm lẫm, không thể xúc phạm!
Ánh mắt của nó rất thâm thúy, nói: "Muốn một trận chiến, còn sợ các ngươi à, ta xem hôm nay ai dám diệt đạo thống nơi này!"
"Hừ!"
Vương hầu của Thạch quốc hừ lạnh, chả lẽ sợ một thiếu niên sao.
Trên người Tần Hạo mặc pháp y thần linh, mà lúc này bộ ngực của nó phát sáng, phù văn màu trắng bạc dày đặc, vô cùng thánh khiết, nhưng mà luồng gợn sóng này đáng sợ tới kinh người.
Đám Chiến vương, Bằng vương tự nhiên là không sợ, thế nhưng bọn họ biết khả năng cần phải nhờ vài thiếu niên này để cứu Thạch Hạo, cho nên cũng không có khai chiến.
Vợ chồng Thạch Tử Lăng thở dài, con thứ tới rồi, bọn họ không thể không đứng lên, tiến tới ngăn cản can ngăn, không thể để cho cục diện càng xấu hơn nữa.
"Rầm!"
Bằng Cửu ra tay, một tát đập chết kẻ thế mạng kia, dòng máu đỏ thắm bắn tung tóe.
Thời khắc này, vẻ mặt của Tần Hạo cứng đờ.
Mà đối diện, tất cả đám người Tần tộc sắc mặt đều hóa đen, trên trán nổi gân xanh nhưng chung quy lại vẫn nhịn, một chưỡng này chẳng khác này tát lên mặt mỗi người vậy.
Đúng lúc này, Thạch Hạo tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn mọi người, mở miệng đầy suy yếu, nói: "Ba mẹ, con không cần Tiên cốt, nếu đã vậy, cứ tự nguyện chết!"
Nó nhìn về đám Chiến vương, Bằng vương, nói: "Hộ tống ta... về Thạch quốc."
"Hạo nhi!" Tần Di Ninh kéo tay của nó, sao chịu để nó rời đi.
Thạch Hạo suy yếu an ủi, nói: "Mẹ, đừng khóc, con cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, nhưng mà con không thể báo đáp được, thật sự con không muốn khối cốt của đệ đệ, con...đã trải qua những chuyện này thì làm sao để đệ ấy trải qua chứ!"
Tần Di Ninh khóc lớn, vô cùng khổ sở.
Thạch Tử Lăng nắm chặt nắm đấm, thấp giọng gào lên. Đây là lựa chọn gian nan nhất trong đời hắn, nếu là người khác thì cũng khó mà giữ hay bỏ.
"Chiến vương, Bằng vương, dìu ta lên." Thạch Hạo nói, hai mắt thiếu hụt hào quang như ngày nào, chẳng còn khí khái anh hùng, lúc này bệnh tình rất nặng.
Mấy lão Vương tới nâng nó dậy, bảo vệ ở bên.
"Ta đã nhìn thấy ba mẹ, cảm thấy vô cùng ấm áp, không còn tiếc nuối nữa." Thạch Hạo nhẹ giọng nói với ba mẹ, khóe miệng nhiễm tơ máu, sau đó quay đầu lại nhìn về mấy vị lão Vương, nói: "Ta còn có hai tâm nguyện, một là về Thạch quốc xem một chút, hai là hãy mai tán ta ở cách Thạch thôn không xa, ta nghĩ sẽ sống ở nơi đó."
"Bệ hạ!" Chiến vương bi thương.
Thiếu niên này vốn là một người kinh diễm nhất thiên hạ, vậy mà lại rơi vào tình cảnh như thế này khiến người khác chua xót, lẽ ra nó phải hào quang vạn trượng vút lới trên chín tầng trời, kết quả lại chết sớm như vậy.
"Bệ hạ, người nhất định sẽ tốt lên mà."
"Chúng ta không biết Thạch thôn ở nơi nào, nơi đó ngăn cách với ngoại giới, nhưng chắc Thanh Phong chẳng mấy chốc sẽ tới."
Bọn họ không biết an ủi ra sao, mà những vương hầu kia cũng tiến tới nhìn nó, vô cùng thương xót.
"Vốn là sẽ xưng tôn trên thế gian, ai có thể chống đỡ, vì sao lại như thế?!" Bọn họ đều không cam lòng, căm tức thay cho Thạch Hạo, cảm thấy tiếc nuối.
"Chúng ta về thôi, về Thạch quốc." Thạch Hạo nhẹ giọng nói, rất nhanh nó lại hôn mê, quá mức suy yếu.
"Không thể di chuyển, trạng thái hiện tại của nó không cách nào vượt qua hư không được, không chịu nổi loại dày vò kia." Thạch Tử Lăng mở miệng, ngăn cản mọi người.
Đám Chiến vương, Minh vương gật đầu, tình trạng của Thạch Hạo quá kém cơ bản không cách nào mang đi được ,nếu không sẽ chết ngay trên đường.
Cuối cùng, nửa viên thánh dược đi được hòa tan trở thành chất lỏng thơm ngát tiến vào trong miệng của Thạch Hạo, Tôn giả ra tay giúp nó luyện hóa thánh dược, trị liệu thương thế.
Thạch Hạo tỉnh lại, ngắm nhìn ánh bình minh, nó nhẹ nhàng thở dài, lẳng lặng không nói gì.
Mọi người vui mừng, trạng thái của nó có vẻ khá hơi chút xíu, việc này khiến cho thần y Trương Trọng nghi ngờ không thoi.
"Báo, có khách tới thăm!"
Đúng lúc này, đám người Bất Lão sơn lần nữa nhận được bẩm báo, có người tới bái sơn muốn vào sơn môn.
"Người nào?" Người của Tần tộc cau mày, cảm thấy khó xử.
"Vẫn là người của Hoang vực!"
"Quên đi, cứ để họ vào."
Sau đó không lâu, đám Hạ U Vũ, Tiêu Thiên, Chu Vũ Hào, Ngạn Tâm, đông đảo đệ tử của Bổ Thiên các cùng nhau tiến vào, tuy rằng truyền thừa đã bị đánh tan nhưng vẫn sống sót không ít người.
Nghe Thạch Hạo gặp đại nạn những người này đều chấn động, mạnh mẽ như tiểu Thạch lẽ ra tiền đồ vô tận, nhưng giờ lại chết đi khiến họ khó mà tiếp thu được.
Bổ Thiên các có thể trùng kiến đều dựa vào sự quật khởi của Thạch Hạo, quét sạch bốn phương, tiêu diệt vài đại địch như Thú sơn Tây lăng.
Mấy chục người tới đây, nếu muốn nhìn thấy nó.
"Các ngươi tới à..." Thạch Hạo mỉm cười, thế nhưng sắc mặt lại cực kém khiến người khác thở dài không thôi, đã từ là một thiếu niên hăng hái giờ lại tới bước này, sinh mệnh đã không còn nhiều nữa.
"Sẽ tốt lên thôi!" Mọi người nói nhỏ, thật sự không đành lòng nhìn nó chết đi, ai cũng đều thương cảm.
"Báo, ngoài sơn môn có người tới thăm." Cao tầng Bất Lão sơn lần nữa nhận được bẩm báo.
Rất nhanh, đám Cửu đầu sư tử, Hỏa Nha, Chim loan năm màu cùng với một vài sinh linh đã kết bạn với Thạch Hạo ở Bách Đoạn sơn tới thăm, ngoài ra còn có tổ phụ của Cửu đầu sư tử là Cửu Linh vương cũng tới, cả đám nhìn nhau, tất cả đều không giúp được gì, bọn họ cũng không có cách nào cứu trị cho Thạch Hạo.
"Có thể gặp mặt các ngươi, ta cũng vui vẻ rồi." Thạch Hạo nói, tuy rằng không chút màu máu thế nhưng trong nụ cười vẫn có vẻ tươi vui và ngọt ngào.
"Hỏa quốc, Thân vương tới thăm!"
"Giáo chủ Thái Huyền giáo tới thăm!"
"Lão tộc trưởng Thanh Vũ tộc tới thăm!"
"Vương giả Linh tộc giá đáo!"
"Thanh Giao Tôn giả Hải tộc giá đáo!"
...
Trong nửa ngày này, sơn môn của Bất Lão sơn tựa như bị đạp phá, các thế lực lớn không ngừng có người tới thăm, muốn gặp Thạch Hạo lần cuối cùng, đưa tiễn nó.
Đến cùng có bao nhiêu truyền thừa, e rằng hàng ngàn, thậm chí là hàng vạn!
Không chỉ có các đại vương hầu, trong đó còn có vài Tôn giả, lúc trước đã tránh được đại kiếp nạn, cảm ơn công lao của Thạch Hạo, nếu như không có nó thì ai biết hạ giới sẽ đại loạn ra sao, ngày tháng đó mọi người chẳng hề muốn chút nào.
Ngoại trừ những cường giả ở đất liền ra thì còn có tu sĩ của Hải tộc cũng tới.
Hôm đó, khách tới thăm không dứt, người đến quá nhiều, phòng xá của Bất Lão sơn sắp chịu không nổi, chuyện này quả thật quá rầm rộ, có mấy ai hưởng thụ được cảm giác tôn sùng này?
Mọi người chấn động, sức ảnh hưởng của tiểu Thạch vượt quá tưởng tượng, dù là Tần tộc cũng phải sợ hãi.
Lần này, Thạch Hạo tiêu diệt bảy Thần khiến các thế lực lớn cảm kích, tất cả mọi người đều hiểu, nếu như không có nó thì sau này tất có đại họa, các giáo đều phải nghe theo sự điều khiển của Thần linh.
Đáng tiếc, Thạch Hạo sẽ chết, mặc dù rầm rộ như này nhưng cũng không phải là chuyện vui gì, nó tuyệt diễm như thế nhưng lại chết quá sớm khiến nhiều người thở dài.
Người tới thật sự quá nhiều, sau đó đám Thạch Tử Lăng, Chiến vương, Bằng Cửu không thể ngăn cản được, không thể cho người khác lại tới thăm như vậy sẽ ảnh hưởng tới tình hình của Thạch Hạo.
Cả ngày này, không ngừng có người tới, Bất Lão sơn đông như mắc cửi, toàn bộ đều tới thăm Thạch Hạo, đương nhiên cũng có người tới xem Thạch Hạo có chết hay không.
Vào lúc chạng vạng, tiểu viện thanh tịnh của Thạch Hạo, người bình thường không thể tiếp cận, toàn bộ bị chặn lại.
"Thạch Hoàng, thân thể của người không tốt, chuyện sau này không ai nói được gì, vì sao không thừa dịp này mà truyền ra bảo thuật Côn Bằng, nếu không sợ rằng sẽ thất truyền mất."
Mấy người của Bất Lão sơn tới đây, dù sao thân là chủ nhà, nhưng lại bị đám Chiến vương, Thạch Tử Lăng cẩn thận theo dõi, lúc này một ông lão mở miệng nói thế.
"Ngươi có ý gì?!" Bằng Cửu lúc này đứng bật dậy, trợn mắt nhìn.
Minh vương cũng giận dữ, nói: "Hơn nửa thời gian của Thạch Hoàng là chìm trong hôn mê, chỉ có ít thời gian là tỉnh táo, lúc tỉnh thì không ngừng ho ra máu, vậy mà ngươi còn dám có ý đồ, muốn người hao tâm khắc lại phù văn đầy phức tạp hả, muốn ép người chết sao?!"
"Ý kiến này của đám Tần tộc của các ngươi hay đấy!" Chiến vương cũng trầm mặt xuống, lửa giận dâng trào, hắn biết, Tần tộc muốn Thạch Hạo truyền bảo thuật vô thượng này cho Tần Hạo.
Mấy vị lão Vương cũng đang nhẫn nhịn, bởi vì muốn mượn khối Tiên cốt kia để chữa trị cho Thạch Hạo, có việc thì cầu người, nếu không sớm đã phát tác rồi.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì xua tay ra hiệu, nói bọn họ không cần nổi giận, than thở: "Là ta sơ suất, lúc mê lúc tỉnh, suy nghĩ cũng không nhiều." Nó hơi dừng lại một chút, nói: "Đi lấy bảo cốt đến đây, ta muốn khắc pháp môn Côn Bằng."
"Bệ hạ!" Đám Chiến vương, Bằng Cửu sốt sắng, pháp môn Côn Bằng rườm rà tới mức nào chứ, chắc chắn không dễ khắc thành.
Nên biết, lúc trước khi Thạch Hạo ở tổ Côn bằng ở Bắc Hải quan sát thì tốn mất mấy ngày liền mới có thể ghi nhớ dấu ấn vô cùng phức tạp như sao trên trời kia.
Hiện giờ, với trạng thái này của nó, nếu như thúc ép khắc pháp môn này thì nhất định sẽ khiến nó chết vì kiệt sức.
"Hạo nhi, không thể!" Vợ chồng Thạch Tử Lăng ngăn cản, quyết không để nó làm thế.
"Con đã quyết định." Thạch Hạo lắc đầu, nó muốn lưu lại pháp môn này, cho Thạch quốc một bộ rồi đưa cho Thạch thôn một bộ.
Tuy rằng Liễu Thần cũng tu hành thế nhưng sau khi bước vào cánh cửa kia, giờ cũng không biết đang ở phương trời nào, còn sống hay chết cũng là một ẩn số.
Nó không muốn pháp môn Côn Bằng thất truyền, muốn lưu lại trên thế gian.
Cốt đã mang tới, ai cũng không thể ngăn cản được Thạch Hạo, trong cảnh hoàng hôn, nó bắt mọi người rời khỏi, ai cũng không thể ngăn cản, nó muốn yên lặng khắc.
Khi Thạch Tử Lăng đi tới thì phát hiện trước ngực của nó đầy vết máu, lập tức la lớn, cố gắng ngăn cản.
"Bệ hạ!" Mấy lão Vương cũng run sợ, tất cả đều đồng loạt phản đối, không cho nó khắc nữa.
"Tình trạng của ta không tốt, gần hôn mê nữa rồi, xem ra dù dùng hết khả năng cũng chỉ có thể khắc được một nửa chân nghĩa." Thạch Hạo than nhẹ.
Sắc trời chạng vạng, Bất Lão sơn rối loạn, bởi vì lần này lại có một nhóm người hơn trăm người tới thăm, nói chuyện nhao nhao nhằm về tiểu viện của Thạch Hạo.
"Tộc trưởng gia gia!" Thạch Hạo nén khối cốt trong tay đi, con mắt nhoè đi, sóng mũi cay cay, người của Thạch thôn đã tới, hơn nửa người trong thôn tới.
Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong dẫn đầu, phía sau là Thạch Phi Giao, Thạch Lâm Hổ, Thanh Phong, Bì Hầu, Hổ Tử, còn có rất nhiều thúc bá cùng với một vài cô thím.
Một nhóm người này, nói chuyện ồn ào, tất cả đều đỏ cả mắt, chen chúc đầy sân, chỉ có một vài người mới có thể vào trong phòng.
"Cháu ngoan, để cháu oan ức rồi, chúng ta về nhà thôi!" Lão tộc trưởng run run, xoa xoa đầu nó, giống như lúc nó còn nhỏ.
"Ở đây không trị liệu được chỉ có thể chờ chết, chúng ta về thôn nhất định có thể trị hết cho ngươi!" Nhị Mãnh tức giận, liều mạng nói.
"Tộc trưởng nói rồi, trong thôn cũng ta còn có rất nhiều tổ khí, lấy toàn bộ vât liệu của các nhà cứ thế thả vào trong đỉnh, nói không chừng có thể luyện ra tiên đan, chúng ta trở về, không ở đây nữa!" Đại Tráng cũng quát lên.
Thạch Hạo nghe những câu này thì muốn phì cười thế nhưng ánh mắt nhòe đi, chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Hiển nhiên, sau khí đám Nhị Mãnh Đại tráng tới Bất Lão sơn thì từ trong miệng của đám vương hầu nghe được một vài chuyện.
"Về nhà, cháu ngoan, chúng ta về nhà!" Trong mắt Thạch Lâm Hổ ẩn chứa lệ nóng.
Thạch Hạo đang cười thế nhưng lại có nước mắt rơi, trong lòng vô cùng ấm áp cũng tràn đầy tiếc nuối, nói: "Được, chúng ta trở về, trở lại Thạch thôn, con rất nhớ tất cả mọi người."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]