Khu vườn này hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám nói năng lung tung, tiểu Thạch quá ngang tàn ngay cả Vương giả của Bất Lão sơn cũng dám mắng chửi không chút kiêng nể. Hiện tại nếu như nhiều lời, không ai biết có gây xích mích với Bất Lão sơn hay không, đến lúc đó tuyệt đối là tai bay vạ gió.
"Người trẻ tuổi, mọi việc cần phải lưu lại một đường, mọi chuyện mà làm đến cùng khi nhìn lại thì ngươi sẽ phát hiện không chỉ đoạn tuyệt con đường của người khác mà ngay cả con đường của chính mình cũng đứt đoạn." Tần Thủ Thành nói.
Thần sắc của lão ta rất khó coi, thân là trưởng lão của Bất Lão sơn, ai dám làm trái? Vậy thì đừng nói là bị người khác mắng chửi, cho lão là ai chứ!
"Lưu lại một đường? Các người ức hiếp người khác, thích thì chém giết, người khác nếu như phản kháng chính là chặt đứt hoàn toàn? Ta xem ngươi không phải hồ đồ mà do ương ngạnh quá nên chai xạm luôn rồi." Thạch Hạo lạnh giọng nói, không hài lòng.
Tần Thủ THành xị mặt xuống, nói: "Từ khi ngươi vào trong khu vườn này thì ngông cuồng mở sát khiếp, chém đạo hữu chúng ta, tội ác nặng như thế đừng nói là phạm với Bất Lão sơn ta, cho dù không cũng khó mà chứa ngươi được!"
"Bớt nói nhảm đi, đừng có giả điên ra vẻ chính trực, muốn động thủ thì cứ tới xem thử ai có thể làm khó dễ ta?" Thạch Hạo đứng thẳng nói đó.
Tuy nó chỉ mới mười lăm tuổi thế nhưng thân thể cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2011656/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.