Chương trước
Chương sau
Lời này vừa ra, bốn phương chấn động, người của Tiệt Thiên giáo ra tay, hơn nữa còn là Ma nữ đầy nhí nhảy này, thân phận của nàng cũng tương đương với Nguyệt Thiền tiên tử!

Chuyện này tự nhiên khiến người ta kiêng kỵ, đặc biệt là những Tôn giả vừa mở miệng khi nãy lạnh cả tim, đây là cuộc đánh cờ giữa hai đại giáo, bọn họ tuy thực lực mạnh, xuất thân vững chắc thế nhưng nếu bị cuốn vào thì cũng không tốt cho lắm.

Thạch Hạo dĩ nhiên là người siêu tuyệt, có liên quan tới cả hai đại giáo, khiến cho Tiệt Thiên giáo đứng ra bảo vệ, ngày sau nếu có người lại dám ra tay thì cần phải đắng đo suy nghĩ một hồi.

Ma nữ mắt ngọc mày ngài, phong hoa tuyệt đại, thân hình thon gọn, cặp đùi thon dài đong đưa, yểu điệu thước tha, thật là một cảnh vật động lòng người.

"Thạch Hạo, thương thế của ngươi không nhẹ, tốt nhất là rời đi thôi, ta và ngươi cùng nhau xông ra ngoài." Ma nữ cười nói, cặp mi chớp chớp, con mắt linh động, môi đỏ ướt át.

"Cũng không sao, ta cũng chẳng có gì đáng ngại cả, tự mình cũng có thể rời đi được, quyết đấu sinh tử thế này ngược lại cũng là một loại mài giũa." Thạch Hạo cười nói, cũng biểu đạt lòng biết ơn.

Mọi người hoảng sợ, tên nhóc này quá biến thái, rõ ràng bị thương nặng gần chết như vậy mà còn xem loại chiến đấu này là thử thách?

Cường giả mạnh yếu tự nhiên có đạo lý của mình, mọi người hiểu được, thiếu niên có tư chất ngút trời này có chỗ hơn người, sinh tử quyết đấu, liều mạng Tôn giả, cũng chỉ là trò cười.

"Còn ai muốn tới nữa không?!" Thạch Hạo quát lên.

Mọi người đờ ra, nó lại chủ động khiêu chiến, muốn làm gì, không sợ chiến chết ở đây sao?

Trên thực tế, thương thế của Thạch Hạo rất nặng, trước đây không lâu còn nghĩ đường chạy trốn, mở một đường máu xông ra ngoài, thế nhưng giờ lại có thêm một loại cảm ngộ, đây là một cơ hội để phóng thích toàn bộ tiềm năng, chiến đấu đến rã rời thì mới có lợi cho nó.

Nên biết, thường ngày nó luôn quét ngang chư địch, nơi nào mới có thể gặp được đối thủ thích hơp? Ở trong Thánh Hoàng cung của tổ địa Hỏa tộc gặp được bức tường Thần Ma, chuyện đó khiến nó cực kỳ mừng rỡ.

Mà hiện tại, có một đám sinh linh sống sờ sờ quyết chiến với nó, tự nhiên là một hồi tạo hóa.

Đương nhiên, đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết, nó có niềm tin, bởi vì ngay khi nãy giết chết Tích Hoa bà bà rồi sau đó đạt được da Hư Không thú, có thể qua lại trong hư không, tới lui rất tự nhiên!

Vì vậy, giờ nó không sợ nữa, biến nơi đây trở thành bãi săn giết, muốn huyết chiến tới cùng.

Không thể không nói, Ma nữ rất nhạy cảm, vô cùng thông minh, từ trong con ngươi của Thạch Hạo đã bắt lấy một tia tự tin và tự phụ, lập tức hiểu rõ được tâm cảnh của nó.

"Đã như thế, chư vị tiếp tục, Tiệt Thiên giáo ta lui lại vậy." Nàng cười hì hì, vô cùng thẳng thắn, trực tiếp bay ngang qua trời, cứ như là một bóng ma đầy gợi cảm vậy.

Mọi người đờ ra, Ma nữ nói đi là đi, không chút dừng lại, thoát ly khỏi chiến trường.

"Đi sao?!" Đột nhiên trong bóng tối xuất hiện một người áo đen giết thẳng về hướng Ma nữ, một bàn tay đen thui thật lớn bao phủ cả hư không.

Cũng trong lúc đó, còn có mấy người xuất hiện, bóng người mơ hồ, tất cả đều mạnh mẽ, thực lực khủng bố tuyệt luân.

Sự mạnh mẽ của bọn họ không phải ở chỗ bản thân mà đang bày ra một đại trận hòng vây nhốt Ma nữ, tất cả mọi người khiếp sợ, bởi vì cảm giác được đó chính là trận pháp Thần Linh!

"Ồ, các ngươi cũng tiến vào Hoang Vực à, muốn giết chết ta ư? Nhưng đây là Hư Thần giới, các ngươi chiếm được lợi lộc gì chứ, có thể chính mình cũng sẽ chết đó." Ma nữ kinh ngạc, nhận ra mấy người họ.

"Bắt nạt Tiệt Thiên giáo khi không có ai ư?" Lúc này, một âm thanh già nua phát ra, hai bóng người xuất hiện, trực tiếp phá thẳng vào trong trận giúp đỡ Ma nữ, bắt đầu thảo phạt.

Nơi này bạo động, một hồi đại chiến trận pháp bắt đầu, song phương không ngừng ném trận kỳ, gió mạnh vù vù, sét thần gào thét, đinh tai nhức óc, cả vùng thế giới này gần như bị xuyên thủng

"Trận pháp Thần Linh, chuyện này... không hổ là đại giáo vô thượng, ngay cả thứ này mà cũng có thể mang tới được, Hoang Vực sau này nếu bọn họ mà tham dự vào ắt sẽ đại loạn mà!"

Mọi người kinh sợ, cái gọi là đại giáo vô thượng trải dài mấy vực, thật không phải nói suông, thực lực khiến người ta kinh sợ.

"Ai còn không phục, tới đánh một trận, ta giúp trị bệnh!" Thạch Hạo hò hét.

Một vài Tôn giả sắc mặt tái xanh, vẻ mặt tối mịt, chuyện này cũng quá là bá đạo, tên quỷ này chủ động khiêu chiến bọn họ, ngay cả chạy trốn mà cũng không chạy.

Trong lòng bọn họ lạnh lùng, thiếu niên này mạnh mẽ như thế, thiên phú siêu tuyệt, nếu không thể giết chết thì tương lai chắc chắn sẽ gây bất lợi cho bọn họ.

"Nếu hắn đã chỉ mặt thì cùng nhau tiến lên thôi!" Có người âm trầm nói, liên lạc với mọi người.

"Được, chúng ta cùng giết hắn!" Các Tôn giả ra tay lúc này, ai không phải là lẻ bề trên trong đám sinh linh, đều là đại nhân vật, vậy mà lại bị một tên tiểu bối khiêu khích khiến bọn họ vô cùng tức giận.

Tiếng xé gió truyền tới, một vài bóng người xuất hiện, bọn họ cẩn thận ẩn giấu hình dáng, bắt đầu tuyệt sát!

Trong phút chốc, giông tố mãnh liệt, gió lạnh rít gào, nơi đây lại sôi trào trở lại, nơi cao nhất có chàng trai trong lửa thần đại chiến với Nguyệt Thiền tiên tử, xa xa lại có Ma nữ của Tiệt Thiên giáo quyết đấu với mấy người bí ẩn, ở gần đây thì có Thạch Hạo đại chiến với các Tôn giả.

Nơi đây sôi sục sùng, tiếng kêu 'giết' đầy trời.

"Người trẻ tuổi, ngươi không biết tiến thối, Tiệt Thiên giáo đã bảo vệ cho ngươi nhưng không chịu nắm lấy cơ hội, vẫn khư khư ở lại, hôm nay nếu ngươi không chết thì ta phải xin lỗi mọi người rồi." Một ông lão âm trầm nói.

"Lão gà, vừa nãy chính ông ló đầu ra để xin tha cho Tích Hoa bà bà đúng không, giờ lại đến tìm cái chết, đừng tưởng rằng ông không hiện ra hình dáng là có thể an toàn, trên thực tế, ta giết ông cơ bản chẳng cần biết ông là ai!" Thạch Hạo dứt lời, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

"Ồ!" Mọi người giật mình.

Ầm một tiếng, mảnh hư không nổ tung, hào quang rực rỡ, Thạch Hạo đứng trên da thú cổ xưa triển khai thần thông, đánh bay ông lão ra ngoài, khiến ông ta ho ra đầy máu, gần như là chết thảm.

"Da Hư Không thú!"

Trong lòng mọi người chấn động, đây chính là vật của Tích Hoa bà bà nhưng sao vừa rơi vào tay nó là có thể sử dụng ngay được? Bên trên loại da dị thú vô cùng hiếm có này có khắc phù văn rườm rà, tối thiểu phải hiểu kỹ càng thì mới có thể dùng được.

"Sao ngươi chỉ vừa mới tế luyện mà có thể dụng được rồi?" Ông lão kia nói.

"Ta là ai, Chí Tôn ngút trời!" Thạch Hạo cười gằn, lời nói rất ngang ngược, cũng rất tự phụ, khiến cho đám người chẳng biết nói gì nữa, thế nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động, tên nhóc này thật là đã tìm hiểu kỹ càng rồi.

Tấm da thú này rất nguyên thủy, chưa từng được luyện chế thành bảo cụ đặc biệt nào, mà chỉ dựa vào phù văn trên mặt da để bày ra sức mạnh bản năng qua lại trong hư không mà thôi.

Thạch Hạo đạp bên trên, thân hợp với đạo cùng tiến tới, bởi vì nó không chỉ có thiên phú kinh người mà nó cũng từng tìm hiểu qua tấm da thú của Hỏa Hoàng.

"Xoẹt!"

Chùm sáng đan dệt, Thạch Hạo lần nữa qua lại thời không, chuyện này khiến mọi người sợ hãi, quá kỳ lại, khong biết nó muốn công kích về ai!

"A!" Lão già vừa mới bị thương khi nãy kêu lên thảm thiết, Thạch Hạo lần nữa xuất hiện, trực tiếp vận dụng lực Côn Bằng xuyên thủng bảo thuật phong tỏa của ông ta, chấn cho cả người của ổng rạn nứt, ho ra đầy mấu.

"Chư vị đồng đạo, mau mau giết chết hắn, ta đã ngăn cản hắn rồi, mọi ngươi cùng liên thủ, nhanh chống giết chết!" Lão già hét lớn, hi vọng mọi ngươi cùng ra tay giúp đỡ mình.

Thạch Hạo bùng phát, mặc cho sắc mặt tái nhợt thế nhưng vẫn cuồng bá cực kỳ, cứ như là một con chân long hình người vụt ngang trời, liên tục vung quyền, triển khai bảo thuật, chủ động công kích người này.

Mọi người ra tay, hi vọng có thể giết chết thiếu niên này.

Nhưng mà, kết quả là, ầm một tiếng, ông lão bị Thạch Hạo đánh cho nổ tung giữa không trung, sau đó, Diệt Hồn châm đỏ đậm bay tới, xuyên qua chùm chân linh kia.

"Cái gì?!" Rất nhiều người kêu lớn, lộ vẻ sợ hãi, Tên này quá hung tàn, không thẹn là nhân thần cộng phẫn, lại giết thêm một vị Tôn giả nữa.

Nơi này khó mà bình tĩnh lại được, tất cả mọi người đều khiếp sợ, tất cả xôn xao, đây là vị Tôn giả thứ mấy rồi?

Không thể nghi ngờ gì nữa, Hoang Vực còn chấn động hơn nữa, chỉ trong một ngày mà không chỉ Trùng Đồng giả bị Thạch Hạo giết chết, mà ngay cả Tôn giả cũng lần lượt ra đi mấy vị, chuyện này quả là một đại kiếp nan!

Thạch Hạo, một thiếu niên mới hơn mười ba tuổi mà có chiến tích huy hoàng cỡ này, tuyệt đối vang dội cổ kim!

Nó quật khởi, coi như là đạp lên trên máu và xương của Tôn giả và thiên kiêu để trùng thiên, quá mức kinh người, mỗi người trong lòng đều rung động, run rẩy không thôi.

"Gần đủ rồi!" Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng truyền tới, trên vòm trời xảy ra dị biến.

Chàng trai trong lửa thần kia cực kỳ lạnh lùng, phát ra một đòn cực lớn, lại là thần thông lục đạo luân hồi, sáu loại bảo thuật cùng ra, kinh thiên động địa, đẩy lui Nguyệt Thiền tiên tử.

Đồng thời, một món pháp khí thần bí được y đặt trong hư không, điên cuồng nuốt chửng tinh khí mười phương, đặc biệt là những người chết trận khi nãy, đều là sương máu của những Tôn giả kia, tất cả đều bị hút vào.

"Đây là bảo cụ gì, muốn hủy diệt không gian này ư?!" Mọi người kêu to, món pháp khí này quá lợi hại khiến cho cả khung trời bất ổn, quy tắc trật tự hỗn loạn, hư không như muốn nổ tung.

Cho dù là Tôn giả cũng khiếp sợ, ai cũng đều ngước đầu lên, tâm thần chấn động.

Khiến người ta sợ hãi chính là, món pháp khí kia không ngừng phóng to, che đậy cả trời cao, cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện nó như là một cái cái đĩa thần, khủng bố cực kỳ.

"Không xong, vật này đã vượt qua lẽ thường, là vật thần thánh vô cùng nghịch thiên, còn có tỏa ra khí hỗn độn, quá khủng bố!" Có Tôn giả kêu lên đầy sợ hãi.

"Cái gì?" Ngay cả Thạch Hạo cũng kinh hãi, nhìn thấy một chiếc đĩa thần che đậy cả bầu trời, lưu chuyển ra từng tia hỗn độn, trấn áp vùng thế giới này.

Đúng lúc này, Tiểu Tháp trên sợi tóc của nó lay động nhẹ, như là có cảm giác vậy.

Nguyệt Thiền tiên tử biến sắc, nhanh chóng rút lui, thoát khỏi không gian mà đĩa thần bao phủ.

Những người khác cũng sợ hãi, cảm giác như là ngày tận thế, dồn dập hướng ra nơi xa, ngay cả Tôn giả cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà vẫn có chút chậm, mấy người nổ tung hóa thành mưa máu rồi tiến vào trong đĩa thần, tuy nhân số không phải là nhiều thế nhưng khá là khủng bố rồi.

"Đây là sao, gã muốn làm gì?" Có người kêu to.

Ngay cả Tôn giả cũng sợ hãi, lấy ra bảo cụ để ổn định và cân bằng nơi đây.

"Dùng tay!" Đúng lúc này, Vực Sư rông lên, sắc mặt tái xanh, vô cùng tái xanh.

"Ha ha, đã chậm!" Chàng trai thần bí trong lửa thần cười mỉm, vô cùng cay nghiệt, liếc mắt nhìn Nguyệt Thiền tiên tử nơi xa, nói: "Nàng là nữ nhân của ta, nhưng giờ ta có đại sự phải làm rồi."

"Ầm!"

Chiếc đĩa này ập xuống dưới, bao phủ lấy Vực Sứ.

Tất cả mọi người khiếp sợ, không ngờ rằng mục tiêu của y lại là Vực Sứ, nói đúng ra, từ đầu đến cuối y tới chính là vì Vực Sứ.

Mọi người như muốn phát điên, chuyện này cứ như là mơ vậy, lại có người dám làm như thế, trong Hư Thần giới tạo phản, đây là muốn nghịch thần ư? Đánh giết Vực Sứ!

Lúc người bí ẩn này mới tới, mọi người cảm thấy y ngông cuồng tự đại, nhưng giờ xem ra, người này quả thật có thực lực như vậy, cũng không phải không có lý để hung hăng.

Lúc này, rất nhiều người rất bối rối.

Mọi người cảm thấy, không phải cảm giác của mình có vấn đề là là do người kia quá điên cuồng, dù biến thái đến cực điểm cũng không nên đi giết Vực Sứ chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.