Chương trước
Chương sau
Nguyệt Thiền tiên tử đã tới, vẫn kinh diễm như lần đầu gặp nhau, nàng thanh khiết xuất trần, dung mạo tuyệt thế, thân hình thon gọn hoàn mỹ, áo trắng toàn thân tung bay lả lướt đi tới, giống như từ trong cung trăng giáng trần.

Mái tóc đen phất phới, cái trán trắng mịn thông minh, đôi mi cong vút, cặp mắt sáng như sao trời, chiếc mũi cao ráo tinh xảo, môi đỏ lấp lánh xinh đẹp.

Lần này nàng cũng không có dùng khăn để che đi khuôn mặt nữa mà để lộ dung nhan tuyệt mỹ của mình khiến cho người khác phải nghẹt thở, gương mặt trái xoan mang theo nụ cười nhàn nhạt, da thịt căng mịn có ánh sáng lộng lẫy cứ như là dương chi ngọc vậy.

Khi Nguyệt Thiền tiên tử tới Hỏa quốc thì được tiếp đãi rất long trọng, một ít nguyên lão xuất hiện dẫn nàng vào khu tổ địa này cùng một vài người trẻ tuổi bầu bạn bên cạnh.

Nàng xuất chúng như vậy, đi trong Hỏa vực này thì có một loại ý vị thanh tân thoát tục, toàn thân áo trắng như tiên tử lướt sóng.

"Tiên tử, đã lâu không gặp, có khỏe hay không, nhớ quá đi mà." Thạch Hạo vờ vịt.

"Hì hì" một tiếng, mấy người ở xung quanh nở nụ cười, tên quỷ này cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi mà học đòi làm tay ăn chơi ư?

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, những chàng trai khoảng mười hai mười ba tuổi trong Đại Hoang kết hôn thì cũng chẳng hiếm, một vài nguyên lão của Hỏa tộc khi dẫn Nguyệt Thiền tiên tử tới đây thì liền rút lui.

Thiếu nữ từng bị vỗ ngay mông nói: "Sư tỷ, cái tên này là một kẻ xấu xa."

"Sao thế được, sờ mông cọp cái cũng không được hả? Khi quyết đấu thì đánh ở đâu chẳng được, chưa đập nát là may rồi đó." Thạch Hạo nói.

"Ngươi... có biết nói chuyện không đấy hả?!" Thiếu nữ kia tức điên lên.

Ngay cả thiếu niên của Bổ Thiên giáo bộ mặt cũng trở nên lạnh lùng sớm đã rút đi rồi, không muốn dùng thân phận của kẻ thất bại để đối diện với vị sư tỷ thầm thương trộm nhớ này.

Cường giả thiếu niên của vực ngoại, phàm là đang ở trong Hỏa vực thì tất cả đều đã tới đây không ngừng quan sát Nguyệt Thiền tiên tử, tiếng tăm của nàng thật sự rất lớn, chính là người kiệt xuất bên trong thế hệ trẻ tuổi!

Ngay cả sinh linh thuần huyết của vực ngoại cũng trở nên yên lặng, tuy trong lòng không phục thế nhưng cũng không dám mạo hiểm khiêu chiến, rất là kiêng kỵ với tiên tử đầy xinh đẹp tựa như đi ra từ trong thần thoại này.

"Ta đang muốn tìm Thạch huynh thì không ngờ lại gặp ở đây, không gì tốt hơn rồi." Nguyệt Thiền tiên tử khẽ nói mang theo nụ cười mỉm, tia phong tình này khiến lòng người run sợ.

Thạch Hạo trong lòng thở dài, quá bất cẩn rồi, những ngày gần đây liên tục đột phá khiến cho nó cảm giác có thể chiến một trận mới tất cả mọi người từ hai mươi tuổi trở xuống.

Hiện tại gặp được Nguyệt Thiền tiên tử thì trong lòng nó căng thẳng, giờ nó đang ở Minh Văn cảnh hậu kỳ vậy mà vẫn không thể nhìn thấu thiếu nữ khiến cho người ta có cảm thấy sưng mù dày đặc này, cảm giác không thể nhìn thấu.

"Vốn là ta cũng muốn mời ngươi đi tới thôn ta một chuyến đấy." Nó cười ha hả đáp.

"Sư tỷ, hắn từng nói là muốn bắt tỷ về thôn của bọn nó." Một thiếu nữ khác thấp giọng nói.

Nguyệt Thiền tiên tử hơi ngạc nhiên rồi lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

"Đó là mời, người bình thường đáng giá để ta bắt à, chỉ có khách quý mới có tư cách tự mình dẫn đường, hiểu không hả?" Thạch Hạo nói năng hùng hồn.

"Ha ha!"

Gần đó, rất nhiều người lộ vẻ cổ quái, tên nhóc này xem ra cũng rất kiêng kỵ Nguyệt Thiền tiên tử, cho nên mới thay đổi cách nói năng.

"Tiên tử, chúng ta nghe nói, Thạch huynh nói ngươi là muội muội hắn, không biết thật hay giả?" Ở bên cạnh có thiếu niên vực ngoại muốn hiểu rõ ngọn ngành.

Thạch Hạo liếc hắn một cái, nói: "Vị nhân huynh này, chúng ta bàn luận một phen được không?"

"Chuyện này..." Những người kia biến sắc, tuy rằng muốn tạo xích mích thế nhưng động tác quá mức rõ ràng khiến cho thiếu niên này tỏ ra thái độ như thế, làm cho bọn họ thấy căng thẳng.

Nguyệt Thiền tiên tử sắc mặt bình tĩnh chẳng chút dao động gì, chỉ có nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Xem ra Thạch huynh rất có khiếu hài hước đấy, ở đây rất là nhộn nhịp."

"Có việc gì thì tiên tử cứ nói thẳng." Thạch Hạo thu hồi nụ cười, không làm trò nữa.

"Qua bên này nói chuyện." Nguyệt Thiền tiên tử đi về trước, nhẹ nhàng như tiên, đạp trên những cánh hoa óng ánh khắp nơi, lăng không bay lên, tay áo phần phật.

Việc này hiển nhiên là muốn nói chuyện riêng với Thạch Hạo, không muốn người khác nghe được, mọi người hai mặt nhìn nhau cuối cùng cũng dừng lại, không có tiến tới.

Ánh trăng mông lung, cổ mộc đứng thẳng, từng làn thơm ngát của cây cỏ ùa tới khiến cho tinh thần người sảng khoái.

Bọn họ đã rời khỏi tổ địa Hỏa quốc và đi tới một khu rừng cây, rời xa vẻ nóng nực, không còn dung nham, cảnh vật xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tối thiểu không khí trong lành hơn rất nhiều, ở Hỏa vực mỗi ngày đều khô hanh, nóng rực, khiến người khác cảm giác như bị thiêu đốt.

Chim đêm hót vang, cây cỏ ngã theo gió, ánh trăng trong sáng, khiến cho nơi đây cực ky an lành.

"Ngươi vốn là đệ tử của Bổ Thiên giáo nhất mạch, mặc dù chỉ là mạch lẻ thế nhưng dù sao cũng coi như là cùng truyền thừa, hi vọng ngươi có thể trở về giáo ta."


Nguyệt Thiền tiên tử mở miệng, khuôn mặt bình tĩnh dưới ánh trăng, cơ thể óng ánh tựa như che đẩy bởi một tầng khói mỏng, mang theo một lại khí tức siêu phàm.

Thạch Hạo sóng vai cùng nàng, đạp trên ánh trăng, lắng nghe tiếng chim hót trong đêm.

"Ta chưa từng gia nhập Bổ Thiên giáo tại sao lại nói chuyện trở về chứ, ta chưa bao giờ cho rằng Bổ Thiên các giống như Bổ Thiên giáo, nếu như tổ sư khai phái của Bổ Thiên các sớm đã bị trục xuất thì cũng mang ý nghĩa là không có một chút quan hệ nào với các ngươi rồi." Thạch Hạo đáp lại.

Nguyệt Thiền tiên tử quay đầu nhìn sang, nói: "Hoang Vực sẽ đại loạn, tương lai sẽ có đại giáo vô thượng dòm ngó, nếu như phía sau ngươi không có một truyền thừa bất hủ nào đó thì rất khó mà đặt chân được, ta cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi."

"Thật vậy không?" Thạch Hạo mắt sáng mở to, nói: "Nếu không, ngươi theo ta về thôn đi."

Hiếm thấy khi nào Nguyệt Thiền tiên tử nhíu mày, bởi vì nàng nhớ tới lời nói của người khác, tên nhóc này từng nói sẽ bắt nàng mang về thôn của mình, lẽ nào là như thế!

Chuyện tới nước này thì nàng cũng biết được, thiếu niên này có chính kiến của riêng mình, khi đã đưa ra quyết định thì khó mà thay đổi được, trước đây cũng từng nói qua khi ở Hoàng Đô Thạch Quốc.

Nguyệt Thiền tiên tử không thay đổi, nói cho nó biết thêm một tin tức, nói: "Thạch Nghị đã trở về Bổ Thiên giáo, đã lựa chọn hoàn toàn khác với ngươi."

"Thế là được rồi, hắn là hắn mà ta là ta, không có can hệ gì cả." Thạch Hạo đáp, trong tâm của nó cũng chẳng thế bình tĩnh được, vị tiểu ca ca cuối cùng lại chọn lựa như vậy.

"Từ nay về sau, phía sau hắn sẽ có một đại giáo." Nguyệt Thiền tiên tử khẽ nói.

"Thế thì đã sao?" Thạch Hạo cũng chẳng khuất phục, rất có tư thế hùng hổ dọa người.

Nguyệt Thiền tiên tử im lặng, nàng biết nếu như ép buộc thì đối phương sẽ quay qua gia nhập vào Tiệt Thiên giáo, như thế một thiếu niên Chí Tôn không thể ở cùng trận doanh với mình thì chính là một tổn thất rất nặng nề.

"Sao ngươi lại lựa chọn như thế, Bổ Thiên giáo có gì không tốt chứ?" Nguyệt Thiền tiên tử hỏi.

"Muốn nghe lời nói thật không?" Thạch Hạo lạnh nhạt, nói: "Ta không muốn tham gia vào cuộc phân tranh giữa các đại giáo của các ngươi."

Đây là lời thật lòng của nó, gia nhập vào Bổ Thiên giáo tất nhiên sẽ đứng đối lập với Tiệt Thiên giáo, tuy có kỳ ngộ thế nhưng lại đi kèm với nguy cơ quá lớn, có thể sẽ bị người khác dùng tất cả mọi thủ đoạn hòng xóa bỏ nó.

Trọng yếu nhất chính là, nó không muốn bị ràng buộc!

Một người tự do tự tại, thiên hại này đâu nó cũng có thể đi, không muốn trở thành quân cờ trong tay người khác, trở thành công cụ và vũ khí sắc bén để tranh đấu.

"Ngươi nên biết, như thế sẽ bỏ qua một cơ hội vô cùng tốt, với tư chất như ngươi chưa chắc đã không có khả năng tranh giành truyền nhân mạnh nhất của giáo ta, vào lúc ấy, ngươi biết cảm giác sẽ như thế nào không? Toàn bộ Bổ Thiên giáo, vượt qua mấy vực, tương lai cũng sẽ nghe theo sự hiệu lệnh của ngươi, trở thành Chí Tôn chân chính." Nguyệt Thiền tiên tử nói.

"Thứ ta muốn thì tự ta đi tranh đoạt và sáng tạo, ta không muốn thì cho dù là ai cũng không thể ép được." Thạch Hạo nói, sau đó bổ sung thêm: "Lại thêm nữa, nếu như Thạch Hạo đã gia nhập Bổ Thiên giáo như vậy chắc chắn ta sẽ không đặt chân vào, việc này cũng là do các người lựa chọn, tuyển chọn hắn!"

"Ngươi quá cố chấp, thế giới này không có nhiều trắc trở và cũng chẳng có gì trơn tru để vượt qua cả." Nguyệt Thiền tiên tử rất bình thản, vẻ mặt lành lạnh như ánh trăng.

Thạch Hạo nơ nụ cười, nói: "Cẩn thận, tương lai Thạch Nghị có thể sẽ trở thành đối thủ của ngươi, Bổ Thiên giáo không biết sẽ rơi vào tay của một người như thế nào đây."

Nguyệt Thiền tiên tử nghe thế thì nở nụ cười xinh đẹp, gật gật đầu, nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Nàng vô cùng tự tin, trong con mắt xinh đẹp tỏa ra một loại hào quang khó có thể dùng lời diễn tả được, nhìn về phía hư không, điềm tĩnh và ung dung, nói: "Ngược lại ta rất hi vọng có càng nhiều thiếu niên Chí Tôn như vậy gia nhập vào Bổ Thiên giáo ta."

Thạch Hạo trong lòng rùng mình, cô gái này sao lại tự tin như thế, nàng thật sự mạnh đến mức có thể từ trên nhìn xuống những thiếu niên thiên kiêu này sao?

"Ta thật sự rất hi vọng ngươi gia nhập Bổ Thiên giáo." Nguyệt Thiền tiên tử nói lại lần cuối.

"Cũng không phải là không thể, truyền cho ta Bổ Thiên thuật." Thạch Hạo cười hì hì, không còn nghiêm túc như ban nãy nữa, đã khôi phục lại vẻ dí dỏm của bản thân.

"Nếu như ngươi gia nhập Bổ Thiên giáo, trải qua đoạn thời gian dài và đạt được sự tán thành thì sẽ có thể nắm giữ được truyền thừa chí cao như thế này." Nguyệt Thiền tiên tử nói.

"Mê hoặc chẳng mạnh tí nào, khó có thể khiến ta động lòng được." Thạch Hạo lắc đầu, hai người nói chuyện đến mức này thì đã hiểu rõ quyết định của nhau.

"Nói như vậy thì không có cơ hội gì nữa sao? Ngươi nên biết, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người quyết chiến với Thạch Nghị đệ tử của giáo ta đó." Nguyệt Thiền tiên tử chỉnh lại mái tóc trên trán.

"Còn có một khả năng, ngươi hãy theo ta về Thạch thôn." Thạch Hạo mạnh miệng nói.

Nguyệt Thiền tiên tử chẳng hề tức giận, có một loại xinh đẹp động lòng người, nói: "Tương lai sau này đại vực này sẽ toàn hoàn bị rối loạn, ngươi cho rằng mình có thể ở niên đại đầy mục nát này sẽ quật khởi hay sao?"

"Những việc mà ta đã nỗ lực và chuyên tâm thì trước tới giờ chưa từng thất bại." Thạch Hạo đáp.

"Ngươi không sợ ta giết chết ngươi ngay ở đây, sau đó sẽ chẳng còn cái gọi là cuộc đại quyết chiến giữa thiếu niên Chí Tôn nữa." Nguyệt Thiền tiên tử nở nụ cười nhạt nhòa.

"Thế thì xin tiên tử hãy ra tay." Thạch Hạo bình tĩnh đáp.

Nguyệt Thiền tiên tử nhẹ nhàng cất bước không dính chút khói bụi trần gian, mỗi một bước hạ xuống sẽ có ánh sáng xuất hiện, đồng thời bản thân hiện lên thần hoàn, đặc biệt là ở sau đầu có một vòng thần cứ như là một vị nữ thần giáng thế!

Cuối cùng, nàng dừng lại nhìn chăm chú Thạch Hạo.

Nơi đây trở nên yên tĩnh, hai người không nói lời nào nhưng bầu không khí lại vô cùng căng thẳng, một trận chiến lúc nào cũng có thể xảy ra, có thể trong lòng của cô gái như tiên nữ này đang có dự định trừ khử đi hậu hoạn sau này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.