Hư không hỗn loạn, những khe nứt thông đạo nằm dày đặc, một bóng người vô cùng gian nan đi ra, một cước giẫm trên gạch vụn nơi mặt đất, nhìm về phía di chỉ này.
Đây là một bóng người cao ốm, thân mặt áo xám, tóc đen rối tung, da thịt trắng như ngà voi, khí tức lạnh lẽo, cứ như là một người bình thường quanh năm ở trong bóng tối.
Tóc dài xỏa lổm chổm che mất dung mạo, một cơn gió thổi qua hết tung tóc dài, khi vừa thấy gương mặt này thì vô cùng kinh tâm động phách.
Đây là một cơ gái, tuy trên người mặc áo xám cũ kỹ, nhưng da thịt trắng như mỡ đông, trong cái trắng noãn kèm theo ánh sáng lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp.
Di chỉ Bổ Thiên các, cỏ dại khắp nơi, yên tĩnh lại thường, từ lâu đã không còn là đại giáo nữa rồi, mất đi sự huy hoàng của ngày xưa, bị cỏ phải nhấn chìm cả phế tích.
Cô gái này rất lạnh lùng, giống như là miếng ngọc thạch, là một tác phẩm nghệ thuật được trời cao khắc ra mà không phải là một người lanh lẹn hoạt bát. Đồng thời, khi xuyên qua những sợi tóc thì có thể thấy được cặp mắt mông lung, mang theo vô tận tang thương, có hơi thở của thời gian.
"Răng rắc!"
Lần nữa truyền tới tiếng vang, trong hư không đầy hỗn loạn đó có một thông đạo đầy rách nát, một bóng người khác đầy khó khăn đi ra.
Đó là một thiếu niên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thân thể cao to và cường tráng, tóc đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2011505/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.