Chương trước
Chương sau
Di chỉ Bổ Thiên các hoàn toàn hoang văng, từng là nơi huy hoàng của đại giáo mà giờ đây chỉ còn dư lại ngói vỡ tường sập, gạch vụn đầy đất.

Kim Chu chưa từng thả lỏng, nó biết Hoang Vực sẽ đại loạn, "cấm kỵ" sắp hiện ra, khắp nơi đều đang chuẩn bị, tương lai sau này hoặc ẩn núp hoặc chống lại, mà Thạch Nghị thì được nó gửi gắm kỳ vọng rất cao.

Toàn thân nó rực rỡ cứ như được đúc từ vàng vòng, mặc dù thân thể đã thu nhỏ lại nhưng cũng dài vài trượng, kỳ thực bản thế của nó cứ như là núi cao hùng vĩ.

"Lẽ nào Trùng Đồng giả muốn ra rồi sao, ta thấy nơi đó có động tĩnh, có Chí Cường giả đang ẩn núp và chờ đợi."

Tin tức này rốt cuộc cũng truyền ra ngoài khiến cho đoạn ngày tháng sôi trào lại nổi lên, lòng lòng người không yên, trở nên táo bạo hẳn.

"Thạch Nghị mà trở về, không biết đứa nhóc hung tàn có xuất hiện không, có thể đánh một trận không, dù sao hai người cách nhau ba buốn tuổi mà."

Mọi người cảm thấy Thạch Nghị tư chất ngút trời, tốc độ tu hành cực nhanh, mà "đứa nhóc hung tàn" tuy rằng bất phàm nhưng dù sao cũng nhỏ hơn vài tuổi, vốn sinh ra đã thua thiệt rồi.

"Cứ chờ đi, chắc chắn sẽ là một hồi long tranh hổ đấu, ta cảm thấy cuộc quyết đấu của hai người này thậm chí sẽ dính dáng tới vô thượng đại giáo của vực ngoại nữa kia, sẽ có tình cảnh đối chọi giữa hai đại trận doanh.

Loáng thoáng mọi người đã cảm nhận được, một cuộc bão tố sắp xuất hiện, nếu như khai chiến thì sẽ kinh động mười phương, khiến cho toàn bộ Hoang Vực chú ý.

Cuộc chiến giữa thiếu niên Chí Tôn được mở ra? Tất cả mọi người đều đang mong ngóng.

"Bất luận là ai thì đều đủ khả năng để lưu danh sách sử, đều có thiên phú kinh người, ngạo thị cổ nhân, nhưng đáng tiếc, nói chung lại hẳn phải có một người chết đi."

Không cần nói cặn kẽ, Trùng Đồng giả có Chí Tôn cốt, bổ trợ bực này từ cổ đại đến giờ chưa hề có, xem như là đã mở ra một thần tích mới, thành tựu sau này của hắn không thế suy đoán được.

Mà Thạch Hạo lại mất đi Chí Tôn cốt nhưng lại quật khởi, truyền kỳ tràn ngập như vậy thì một thiếu niên thế này nhất định cũng khiếp sợ đương đại.

Thế gian gió nổi mây vờn, đặc biệt Thạch Quốc càng trở thành tiêu điểm để mọi người quan tâm.

Sau khi Thạch Hạo tiến vào nơi sâu trong xa mạc thì phát giác dưới chân trở nên nóng rực, không lâu sau thì nhìn thấy có nơi bốc lên từng khí nóng hừng hực từ dưới đất bốc lên.

"Nơi này nóng thiệt, đừng nói là ta đang đi vào núi lửa chớ?"

Nơi này rất hoang vu, một đường thẳng tiếng mấy chục dặm, ngay cả một cọng cỏ cũng không có, một sinh linh cũng chả thấy đâu, đập vào mặt toàn là những vụn đá, quang cảnh vô cùng quạnh hiu.

Từng trận khói trắng bốc lên từ mặt đất có mùi của lưu huỳnh, sộc vào mũi rất khó chịu, Thạch Hạo chảm thấy hướng mình đang tới tựa như là hỏa ngục, càng ngày càng nóng.

Khi tiến lên được hơn trăm dặm nữa thì nó có thể thấy được, phía trước sương mù mờ ảo, trên thực tế đó đều là khói trắng, mùi vị khói lửa xông vào mũi, toàn bộ mặt đất đều muốn bốc cháy cả lên.

Bỗng nhiên, một con hung cầm vô cùng to lớn xẹt ngang bầu trời, hai cánh giang ra dài tới mấy chục trượng tạo nên một cơn gió lớn, bay vụt ngang qua trên đầu Thạch Hạo khiến cho áo của nó bay phần phật.

Tiến xa như thế, đây là lần thứ nhất thấy được sinh linh.

Ở trên lưng chim lớn này có mấy bóng người, nhìn thấy nó đang đi bộ thì lộ vẻ khác thường.

"Lại có người đi bộ qua vùng xa mạc này, không có đi vòng quanh, chưa từng tránh né, cứ thế thẳng tiến, chẳng lẽ muốn lấy thân làm mồi, thu lấy duyên cơ to lớn?"

"Thằng ngu này lá gan to ghê nhỉ, vừa khéo cứ để hắn đi dò đường trước thay chúng ta, nếu như có phát hiện thì chúng ta cùng độc chiếm." Có người nói nhỏ.

Con chim khổng lồ bay vòng quanh, lẩn vào trong tầng mây bên trên giám thị nhất cử nhất động của Thạch Hạo.

Thạch Hạo ngẩn đầu nhìn thấy con hùng cầm đó, cặp mắt híp lại, không có biểu thị gì thêm, tiếp tục tiến lên.

"Gào..." Xa xa, truyền tới một tiếng gào lớn, một con sói khổng lồ toàn thân đỏ đậm xuất hiện, ánh lửa hừng hực, cao tới mười trượng, dài hai ba mươi trượng, hung mãnh và dữ tợn.

Hàm răng trắng như tuyết cứ như là kiếm tốt, da lông toàn thân đỏ đậm như máu, ánh sáng lượn lờ, đây là một con hung thú vô cùng mạnh mẽ.

Thạch Hạo kinh ngạc, nó rốt cuộc cũng biết mình đã tiếp cận đến chỗ cần tới nên mới thấy được sinh linh, mà từ từ số lượng lại tăng lên, biệu thị nguy cơ cũng đang dần tới.

Khi đến khu vực này, trên mặt đất thỉnh thoảng phun trào khí trắng, nhiệt hộ đủ để hấp chín một người, hơn nữa còn có nơi bốc lên những bọt dung nham bằng bong bóng, lộ ra ánh sáng đỏ tươi.

Đến tột cùng nó đã tới nơi nào? Hiện tại còn không biết, Thạch Hạo cảm thấy cần phải biết rõ mới được, nên hữu tâm chào hỏi vài người thế nhưng từng người đều phòng bị cẩn thận.

Rốt cuộc, tiến thêm mấy dặm nữa, trên đường đi xuất hiện mùi máu tanh, chứng tỏ đã tiến vào khu vực nguy hiểm, tuy có mùi lưu huỳnh gay mũi át đi hơn nữa thế nhưng vẫn có thể phát hiện được một ít.

"Đó chính là Kim Tình Long Giác Sư."

Thân thể khổng lồ, hình thể như sư tử, cặp mắt vàng, đôi sừng rồng, thân thể có vảy màu xanh, đây chính là một di chủng vô cùng mạnh mẽ, kết quả lại chết thảm ở nơi đây.

Ngoài ra, còn có một ít mãnh vỡ của bảo cụ, cùng với những chân tay của nhân loại, bọn họ đều bị giết hại ở nơi này.

Nơi đó có một cái ao dung nham, đỏ tươi và trong suốt, cũng không phải rất lớn mà phạm vi khoảng bốn năm trượng, toàn bộ tàn thi đều ngã xuống ở đây, bọn thứ này ăn mòn hơn nửa.

Đại thế rất đặc biệt, đây là một vùng sa mạc lớn, bao la bát ngat, không có miệng núi lửa nhưng trên mặt đất lại có ao dung nham và khí nóng, lượn lờ mờ ảo bốc lên khiến không gian đều mơ hồ.

"Ngươi, tiến lên xem chút đi." Người ngồi ở trên lưng con sói đỏ chỉ tay về phía Thạch Hạo, bắt nó phải đi về phía trước.

Thạch Hạo lườm lườm hắn rồi cũng chẳng thèm để ý tới, đứng yên quan sát, nó có thể nhận biết được đó là một đám con cháu vương hầu, thông qua dấu ấn trên tay áo của bọn họ thì cũng là quý tộc Hỏa Quốc.

"Có nghe hay không thế nào, đang nói ngươi đấy, đi tới ao dung nham kia xem tình hình thế nào đi."

Bọn họ thấy Thạch Hạo chỉ là một tên thiếu niên, một thân một mình, tuổi tác cũng không lớn, hiển nhiên là thân đơn lực lẻ, có thể là đoàn đội của tên này bị diệt chỉ còn lại mình nó, cho nên có thể sai khiến được.

"Ngươi điếc hay sao thế hả, ta đang nói chuyện với ngươi đó, nếu không muốn chết thì nhanh nhanh đi vào kiểm tra đi." Mấy người đang ngồi trên con sói khổng lồ màu đỏ đậm quát lên.

"Có chút quái lạ, bên trong dung nham đó có sinh linh gì không biết, cũng không giống với ngoại giới cho lắm." Thạch Hạo khẽ nói.

"Xoẹt!"

Người ở phía sau cười gằn, bổ tới một luồng kiếm khí chém thẳng về phía Thạch Hạo, ép nó phải tiến lên để dò đường, coi như là "tốt hôi", dẫn dụ sinh vật ở dưới dung nham ra ngoài.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lấy thần tính sinh linh đưa ra đây." Bọn họ muốn ép Thạch Hạo phải tiến vào trong ao dung nham kia.

"Đồ điếc không sợ súng, đại nhân nhà người tới cũng chưa dám làm thế với ta nữa." Thạch Hạo quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ trợn mắt lên thôi thì cả đám người kia đã rùng mình cả rồi.

Cùng lúc đó, trong mắt Thạch Hạo bay ra hai luồng tia điện màu tím, xé nát luồng kiếm khí kia rồi chăm chú nhìn bọn họ, sau đó một bàn tay lớn thò ra tạo nên một cơn gió lớn, chụp lấy mấy người này.

Đó là tia chớp hóa thành cuồng phong hình thành nên bàn tay màu tím, trong nháy mắt vồ thẳng tới con sói khổng lồ màu đỏ đậm kia, uy thế không gì sánh được, bọn họ sao mà chống lại được.

Đám người trẻ tuổi này tuy rất mạnh, thiên tư bất phàm, là người yếu thì đã không vào được đây rồi, thế nhưng đáng tiếc là gặp phải Thạch Hạo, cơ bản không phải là đối thủ, còn kém quá xa.

Ngay cả sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn còn không phải là đối thủ thì huống chi là bọn họ, tuy rằng lớn tuổi hơn Thạch Hạo rất nhiều nhưng vẫn không thể được.

"Ngươi... là người nào?!" Bọn họ giật nảy mình, thiếu niên này chừng mười ba mười bốn tuổi sao lại mạnh mẽ như thế này chứ. Sắp bước vào Văn Minh cảnh, quả thật khó mà tin nổi.

Sau một khắc, bọn họ không thể kêu lên được nữa, đó là cơn cuồng phong được ngưng tụ từ tia chớp, hồ quang tán loạn, ầm ầm vang vọng, bao phủ lấy con sói khổng lồ ở bên trong.

Chuyện này khiến cho đám người ngồi trên con chim khổng lồ đang lẫn trong tầng mây trên trời cao kinh hãi.

Đối với người thế này, Thạch Hạo không bao giờ có lòng thông cảm, nếu đối phương muốn đẩy nó vào ao dung nham, đó chính là đẩy vào chổ chết, tránh được mùng một chớ đừng trách nó giết ngày mười lăm.

Đương nhiên, Thạch Hạo cũng không có vô tình như bọn họ, chỉ là đẩy bọn họ tới trước cách ao dung nham cũng không quá xa.

"Không, mau kéo ta trở lại." Cả người hắn đều là hồ quang, toàn thân cháy đen khó mà nhúc nhích được.

"Nói, nơi đây là nơi nào, có diệu dụng gì, các ngươi đang tìm gì ở nơi đây?" Đơn giản và nhanh gọn, Thạch Hạo phải thiếu hiểu được tình huồng nơi đây.

Mấy người này trợn tròn mắt, đây là người nào, ngay cả nơi này mà cũng không biết là nơi nào sao. Nó không phải là con cháu Hỏa tộc? Thế sao lại vào được nơi này, chuyện này khiến bọn họ hoảng sợ.

"Ngươi... là ai?" Một người lớn tiếng hỏi.

"Là ta đang hỏi các ngươi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.

"A..." Đột nhiên có người bị đẩy tới trước ao dung nham kêu to, mặt đất dưới chân hắn bỗng chìm xuống rồi rơi vào trong dung nham, tràn đầy sợ hãi.

Thạch Hạo cau mày, đưa bàn tay ra liền hóa thành một vùng sóng biển màu vàng nhằm kéo hắn trở lại, cũng không hy vọng hắn mất mạng ngay lập tức.

Nhưng mà cũng đã chậm rồi, một con sinh linh từ bên trong dung nham nhảy lên, rốp một tiếng, kéo tên kia lại.

"Ồ, giống như là một con gà vậy, thật là kỳ quái." Thạch Hạo lộ vẻ quái dị, loại sinh linh này sao lại mạnh mẽ như thế chứ? Có chút không hợp với lẽ thường.

"Thế đám các ngươi có nói hay không?" Nó quay đầu hỏi mấy người này.

"Gào..." Đang lúc này, con sói khổng lồ kia gào lên một tiếng, lông toàn thân đều dựng đứng ra sức dãy dụa, nó cũng rơi xuống dưới.

Đồng thời, một con hung cầm màu đỏ rực ập tới, phải dài tới mấy trượng, toàn thân đỏ đậm như máu, y hệt như một con gà.

"Ầm!"

Thạch Hạo xuất ra một chưởng va chạm với con sinh linh này, khiến cho con sinh này bị đánh bay rơi vào trong dung nham, đồng thời ném con sói khổng lồ kia ra xa, cứu lấy nó một mạng.

"Chúng ta nói, nhanh nhanh đưa chúng ta tới nơi an toàn đi, đừng để chúng ta cạnh cái ao này." Mấy người còn lại kêu lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột đầy người.

"Nói." Thạch Hạo nhìn bọn họ.

"Nơi đây chính là tổ địa của bộ tộc ta, là nơi quật khởi của Hỏa Quốc ta." Một người run giọng nói, khi nói xong thì cầu xin nó thả bọn họ các xa ao lửa.

"Cái gì?!" Thạch Hạo kinh ngạc, vậy mà nó đã tới tổ địa Hỏa tộc, đây chính là một vùng đất cấm, những người không thuộc dòng dõi thì rất khó đặt chân vào.

Rất nhanh nó cũng biết thêm một vài tin tức khác nữa, đại khái đã hiểu được một chút tình huồng nơi đây.

Thời Thượng Cổ, Hỏa Quốc có thể quật khởi tất cả đều dựa vào vùng tổ địa này, tục truyền nơi này có rất nhiều thần tính linh vật, có thể trợ giúp tu vi người khác nhanh chóng tăng lên.

"Tục truyền, nơi này có vật chất thần tính, có thể giúp cho một vài sinh linh tầm thường trở nên mạnh mẽ."

Thạch Hạo nghe thấy thế thì ánh mắt lóe sáng, càng nghe thì càng thấy nơi đây quả là một nơi lý lưởng để tu hành, nó muốn đột phá cực cảnh Hóa Linh, còn muốn ở nơi này bước vào Văn Minh cảnh, rèn luyện bản thân.

"Một vài thiên tài của vực ngoại cũng tới."

"Tại sao?" Thạch Hạo hỏi.

"Đại giáo ở vực ngoại tới tìm Hỏa Hoàng để hợp tác cùng với người, muốn nâng đỡ Hỏa Quốc chúng ta nhưng lại đưa ra một điều kiện, là muốn cho đệ tử của bọn họ tiến vào tổ đại của bộ tộc ta."

Liên quan đến chuyện này thì những người này chỉ biết có hạn, trong này tựa hồ có bí mật rất lớn, theo Thạch Hạo suy đoán hơn nửa nơi đây có thứ không hề tầm thường, nếu không thì cần gì đại giáo ở vực ngoại động tâm chứ.

Sau đó, Thạch Hạo bất ngờ biết được, mỗi một đời Hỏa Hoàng đều quật khởi ở nơi này, thực lực nhanh chóng tăng cao, cuối cùng thì vấn đỉnh giang sơn trở thành bá chủ.

Chuyện này càng khiến cho nó chấn động, nó có một cảm giác, Thạch Nghị rất nhanh sẽ đi ra khỏi Thượng Cổ Thánh Viện thì cảnh giới sẽ rất cao, nó muốn đuổi kịp thì cần phải có thời gian nhất định.

Dù sao, nó nhỏ hơn người ta ba bốn tuổi, đây là rào cản, nó muốn dựa vào thực lực của bản thân để chiến thắng đối phương thì về mặt cảnh giới tuyệt không thể yếu.

Nếu không, trận chiến đó sẽ chẳng có chút bất ngờ nào!

Trừ phi nó lại vận dụng tiểu tháp, nhưng nó không muốn làm như thế, muốn dựa vào thực lực chân chính để đại chiến với Thạch Nghị, nhìn xem thử ai mạnh ai yếu.

"Địa phương tốt, ta ở đây tu hành và cũng có thể giao thủ với thiên tài vực ngoại, mài giũa bản thân, còn có thể chiếm lấy một ít sinh linh thần tính tồn tại ở nơi này, tách lấy tinh hoa rèn luyện bản thân, tăng lên tốc độ tu hành."

Thạch Hạo bình tĩnh lại, cảm thấy thật là bất ngờ, tới nơi này có thể là một món quà rất lớn của Hỏa Linh Nhi dành tặng cho nó, trầm mặc trong chốc lát sau đó nó cảm thấy không thể lãng phí một cơ hội hiếm có như thế này được.

Nói chung lại, Thạch Nghị chuẩn bị xuất thế, đến thời điểm đó nhất định sẽ khiến cho cả thiên hạ khiếp sợ.

Thạch Hạo linh cảm được, trận chiến đó sẽ không còn bao lâu nữa.

"Các ngươi còn biết gì nữa, nơi này còn có chổ nào cổ quái nữa không?" Nó còn muốn biết nhiều hơn.

"Cổ quái thì rất nhiều, ở thời Thượng Cổ ngay cả Thần cũng đã tới nơi này, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó." Lời này của bọn họ khiến cho Thạch Hạo giật mình.

Hơn nữa. một tin tức khác cũng khiến cho nó càng chấn động hơn, Tế Linh của Hỏa Quốc đã được sinh ra ở nơi đây, ở thời Thượng Cổ đã bảo vệ lấy Cổ Quốc này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.