Chương trước
Chương sau
Một chiêu kiếm chém rớt đầu Thanh Loan, máu tươi dâng trào, một đời tôn giả cứ thế chết đi.

Thạch Hạo trợn tròn mắt, đó là cái gì? hỗn độn kiếm mang, hơi đảo qua chút xíu thì khiến người kinh hãi run rẩy, tiểu tháp thần bí thật là mạnh mẽ!

"Gào..." Hùng Hài Tử kêu to rồi nhào về phía trước tranh cướp lấy thân thể Thanh Loan, thân thể của một vị tôn giả lớn như thế thì toàn bộ đều là vật quý giá, đời nào bỏ qua được.

"Ta, ta!" Hùng Hài Tử kêu lên tranh đoạt với tiểu tháp.

Tiểu tháp hóa lớn, từ từ hút lấy đầu lâu của Thanh Loan mặc cho Thạch Hạo chống lại, tranh đoạt với nó nhưng kiên quyết không bỏ qua, chiến lợi phẩm được thu vào trong tháp rồi bắt đầu luyện hóa.

"Tiểu tháp. ta liều mạng với ngươi!" Thạch Hạo hét lớn, một bảo tàng lớn như thế mà không thể chiếm được một thứ gì, thật sự quá thiệt thòi.

Thời khắc này, Hùng Hài Tử lộ ra bản tính tiểu hung tàn của bản thân, ôm chầm lấy tiểu tháp lắc mạnh.

Tiểu tháp vô cùng thần bí, thần uy kinh người thì đời nào có khả năng lay động trước một cảnh giới như nó, lắc lư cùng nó một chút rồi nhanh chóng hướng về thi thể không đầu của Thanh Loan.

"Đây là của ta, sao ngươi có thể làm như thế được hả!" Thạch Hạo cuồng lên, lập tức nhào tới, ôm chầm lấy thi thể của Thanh Loan, dùng sức kéo về phía sau.

Đáng tiếc vẫn là thất bại, không thể nào tranh được với tiểu tháp, chỉ biết trơ mắt nhìn thi thể đó từ từ bị thu vào trong tháp, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ.

Chuyện này khiến cho Hùng Hài Tử sinh hờn dỗi, lần đầu tiên nếm phải quả đắng, khi đối mặt với tiểu tháp thì nó cảm thấy hoàn toàn vô lực.

Mắt thấy thân thể Thanh Loan sắp sửa biến mất, nó giận dữ kêu to: "Tiểu tháp, ngươi hơi quá đáng đó nhen, ngay cả lông cũng không cho ta luôn à!"

Luôn luôn rất "hung tàn", vậy mà giờ lại ăn quả đắng tự nhiên là vô cùng không cam lòng rồi, không ngừng đứng nơi đó gào thét, biểu đạt sự bất mãn của mình.

"Hai tên tôn giả tựa như tòa núi nhỏ, kết quả bị ngươi nuốt sạch, không sợ gặp quả báo hay sao?!"

Lời nói vừa xong thì Thanh Loan biến mất, một chút thân thể cũng chẳng còn, không còn lưu lại thứ gì.

Thạch Hạo tức điên lên, khuôn mặt xám đen, lý sự nói: "Ngay cả lông mà ngươi cũng chẳng thèm để lại, quá phận quá đấy!"

Tiểu tháp thu nhỏ lại rồi trở về trạng thái ban đầu, ôn hòa trắng bóng, ánh sáng lộng lẫy, xoay tròn trên hư không.

Sau đó, một cọng lông chim xinh đẹp từ từ bay xuống, từ trong tháp rơi xuống mặt đất taoh thành một vệt lưu quang.

Thạch Hạo trợn tròn hai mắt, sau đó tức giận nói: "Ngươi... quá đáng mà, thật sự chỉ cho ta một cọng lông?"

Hùng Hài Tử tức giận, nắm chặt lấy tiểu tháp, dùng sức lắc lắc, nó chưa từng thấy tên nào láo như vậy, nó nói ngay cả một cọng lông cũng không để lại kết quả tên hỗn xược này lại trêu ngươi phun ra duy nhất có một cọng lông chim.

"Ta liều mạng với ngươi!" Hùng Hài Tử giơ nanh múa vướt, ôm lấy tiểu tháp rồi nhét luôn vào trong miệng, dùng sức cắn, hàm răng trắng noãn vang lên những tiếng két két.

"Ấy da, đau chết ta mất!" Thạch Hạo kêu lên, nó cái gì mà chưa từng cắn qua chứ, cái gì mà chưa từng ăn qua, từ hạt cát của Bất Lão Tuyền cho đến chân nhện, tất cả đều nhai rôm rốp thế nhưng hiện tại lại vô cùng đau răng.

Hùng Hài Tử ôm quai hàm, tức giận, trợn mắt, nhìn chằm chằm tiểu tháp, rất muốn vứt quách nó xuống mặt đất, dùng sức giẫm cho đỡ cơn tức.

Thế nhưng mỗi lần ném đi thì tiểu tháp lại lơ lững trên không trung, cơ bản không thể nào rơi xuống mặt đất, khiến cho nó không thể nào thực hiện được ý đồ của mình.

"Tiểu tháp, ngươi khiến ta quá đau lòng, không có chút ý nghĩa gì!" Thạch Hạo căm giận, ngồi bệt dưới đất thở phì phò, không thèm phản ứng nữa.

"Không phải ta đưa cho ngươi một cọng lông hay sao?" Tiểu tháp nhích tới gần rồi lên tiếng.

"Ngươi còn nói, ngươi còn nói!" Hùng Hài Tử tức giận, lần thứ hai nắm lấy nó mà cắn, kết quả vẫn y như trước, bực tức nói: "Tức chết đi mà!"

"Đó chính là lông chim thần, rất tốt đó." Tiểu tháp khẽ nói.

"Ta nhổ vào, ta muốn ăn luôn cả ngươi!" Hùng Hài Tử lấy phương thức này để biểu đạt sự bất mãn vô cùng nghiêm trọng của mình.

"Đừng tức giận, cọng lông chim này không phải là vật thường, nó làm bạn với Thanh Loan cả một đời, tới hiện tại cọng lông này là vật duy nhất chưa từng tróc ra và thuế biến đấy." Tiểu tháp nói.

Thạch Hạo nghe thế thì quay đầu lại, nói: "Thế thì đã sao, không phải chỉ là một cọng lông chim thôi sao, những thứ tốt như nguyên thủy phù cốt đều bị ngươi nuốt lấy cả, ngươi muốn bồi thường cho ta thì dạy cho ta một loại đại thần thông đi."

Tiểu tháp lảo đảo cứ như là ăn quá no vậy, nói: "Ta cũng chẳng có thần thông nào để dạy cả."

"Lừa ai đấy hả, ta thấy ngươi ăn rất nhiều chim thần và hung thú, nếu không thì làm sao có những dấu ấn kia chứ, trên người ngươi còn có thêm dấu ấn của nhận, Thanh Loan, mà những dấu ấn mạnh mẽ hơn bọn nó cũng có không ít." Thạch Hạo rất tinh mắt, từ lâu đã phát hiện ra tình huống này rồi.

Bất quá, hiện tại những dấu ấn kia đều thu lại cả, chỉ khi nào tiểu tháp phát uy thì mới nhìn thấy được.

"Chỉ có thể nói là ta giờ đang bị thương nặng, những thứ kia đều là vết rách, cần một vài vật liệu để tu bổ." Tiểu tháp nói.

Rất nhanh nó chuyển đề tài, nói cho Thạch Hạo biết cọng lông chim đó vô cùng tốt, chính là lông thần tập hợp một thân tinh huyết mà Thanh Loan ôn dưỡng ra.

"Toàn bộ lông trên người của nó thì chỉ có mỗi thứ này là bất phàm, được xem là thần loan bảo vũ chân chính, còn có khí tức của tổ tiên nó nữa."

"Thật sự?" Thạch Hạo ngờ vực, nhặt cọng lông chim từ trên mặt đất lên thì phát hiện khi ở trên tay vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ như không có vật gì vậy, không hề có chút điểm đặc biệt nào.

Nó cảm thấy mình đã bị lừa, lông thần thì sao có thể như thế được chứ, không phải nói là chỉ cần một cọng lông chim của tôn giả khi rơi xuống thì cũng đủ để đập chết cả đám cường giả hay sao?

"Đây nói lên của việc phản phác quy chân, có một vài hung thú và chim thần vì theo đuổi sự mạnh mẽ nên luyện chế thân thể và da lông trở nên cứng cỏi và nặng nề, cũng không nhất định phải như thế, ví như cọng linh vũ này vô cùng tự nhiên, ngươi chỉ cần dùng sức vung lên một phát thì biết liền thôi."

Cọng linh vũ này đã phản phác quy chân, hiện tại dài hơn một thước thế nhưng khi gảy ở phía đầu thì kêu lên những tiếng leng keng, tỏa ra ánh sáng lung linh, cứ như là sắt đá va chạm với nhau.

Thạch Hạo vung nhẹ, xoẹt một tiếng, một luồng kiếm khí óng ánh bổ ra, vù vù vang vọng, tựa như cắt đứt hư không, vô cùng mạnh mẽ.

Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, cọng linh vũ này không đơn giản, nếu như điều khiển là có hào quang màu xanh tăng vọt, không nói những thứ khác nhưng chỉ bằng vào luồng kiếm khí bá đạo gào thét mà ra thì cũng đủ chém nát rất nhiều bảo cụ rồi.

"Chung quy thì cũng chỉ là một cọng lông chim mà thôi, ta đánh nhau với người ta cũng không thể nào cầm cọng linh vũ này quyết đấu được?" Thạch Hạo hỏi.

"Đây chính là một vật liệu, ngươi có thể giữ lại để sau này luyện chế binh khí." Tiểu tháp nói, đồng thời giới thiệu về sự bất phàm của cọng linh vũ này.

Dựa theo lời nói của nó, lông chim này có thể xưng là nguyên thủy chân vũ, là vị trí tinh túy nhất mà một con chim thần dựng dục ra, cũng là nơi liên kết duy nhất với nguyên thủy phù cốt.

Bên trong nó có nguyên thủy phù văn, đương nhiên không thể nào quan sát như nguyển thủy bảo cốt được, giống như là một nguyên thủy bảo cụ trời sinh vậy.

"Một cọng lông chim sinh trưởng cùng với xương? Cũng không tệ." Thạch Hạo rốt cuộc cũng gật đầu, tiêu tan một phần nào cơn tức giận.

"Thế giờ có thể làm gì?" Nó cắm cọng lông chim lên đầu, càng ngày càng giống với cư dân trong Đại Hoang, thế nhưng mắt lại rất sáng, linh khí bức người.

"Có thể luyện chế thành quạt Ngũ Cầm, lúc đó uy lực mạnh đến mức nào, ngươi khó mà tưởng tượng nổi." Tiểu tháp lên tiếng.

Thạch Hạo thất kinh, ở thời Thượng Cổ có mấy đại sát khí chấn động cổ kim, trong đó có túi Càn Khôn, chén Hóa Thiên... những vật này gần như là nghịch thiên.

Nó đã đọc sách cổ, cố gắng nhớ lại, tựa hồ quạt Ngũ Cầm cũng đứng ở trong đó, một khi luyện thành uy năng hiếm thấy trên đời. Chỉ cần vỗ nhẹ một cái núi cao có thể trở thành tro bụi, sông hồ mênh mông đều sẽ bị sấy khô, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Dựa theo lời nói của tiểu tháp, cọng lông thần này là một trong những vật liệu đó, tên như ý nghĩa, quạt Ngũ Cầm cần năm loại lông thần, muốn luyện chế thành thì còn thiếu bốn loại nữa.

Sau khi nghe xong, trong lòng Thạch Hạo đã ổn định lại rất nhiều, nếu không hai tên tôn giả đều bị tiểu tháp nuốt mất mà chỉ để lại cho nó một cọng lông chim, thật là làm cho nó phát điên mà.

"Ngươi chỉ điểm cho ta một chút làm sao có thể tế luyện quạt Ngũ Cầm đi."

"Có thể, cứ đi tìm kiếm, trong một vài đại giáo trên thế gian này hẳn là có ghi chép, đây cũng chẳng phải là bí mật hiếm có gì, thiếu hụt chính vật liệu thần mà thôi." Tiểu tháp nói.

"Nhớ kỹ, khi luyện chế những cọng lông chim kia cũng có thể thay thế được, thế nhưng muốn phát huy ra uy lực lớn nhất thì tốt nhất nên dùng nguyên thủy chân vũ duy nhất của chim thần." Tiểu tháp bổ sung.

Thạch Hạo ghi nhớ khắc sâu trong lòng, nó còn có một cọng lông chim của Hỏa Hồng, đó là của tiểu Hồng đã lưu lại khi ở Thạch thôn, trong lòng nó không ngừng ao ước.

"Tiểu Hồng ở nơi nào, không biết có thể cho ta rút lấy một cọng lông không, hoặc là... rút lấy cọng nguyên thủy chân vũ thì tốt nhất."

Một nơi rất xa xôi, một con chim màu hồng đang nằm lười biến trên một cây cổ thụ chọc trời, cắm rễ trong biển lửa, lúc này không biết vì sao lại rùng mình một cái.

"Cái tên vô lại ghi đang nhắc tới ta, đừng để cho ta biết được ngươi ở đâu!" Đến cảnh giới như nó nên đã thông linh từ lâu, có lúc sẽ có một vài linh cảm rất chân thật.

Hào quang biến mất, thần đài không thấy, tiểu tháp lại ở trên sợi tóc của Thạch Hạo, trắng noãn và bóng loáng cứ như là được khắc mà ra, cơ bản không nhìn ra đó là thứ gì.

Nó xuất hiện ở trước mặt mọi người, có thể trước giáo quân tràng chỉ có một mình nó, bất kể là Ma Chu hay là Thanh Loan đều hoàn toàn biến mất, nơi đây lặng yên như tờ, vô cùng yên tĩnh.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, thật sự là hắn đã chém chết Thanh Loan tôn giả rồi ư, thật là lợi hại nhen." Rốt cuộc sự yên tĩnh đã bị một đứa bé đánh vỡ, cô bé đến từ Thái Cổ Thần Sơn, hiện tại chỉ có năm sáu tuổi, ngây thơ trong sáng, tựa sát vào một thiếu nữ, có thể nói là trẻ con không biết gì.

Sau một khắc, nơi đây trở nên sôi trào!

Thạch Hạo chém chết Bích Ma Hắc Đồng Chu, còn có chim thần Thanh Loan, đây chính là hai vị tôn giả thần uy hiển hách, ngang dọc Hoang Vực, bễ nghễ quần hùng, kết quả lại rơi vào kết cục như thế này.

Nó vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, vậy mà lại chém chết hai tên tôn giả, lời này nói ra thì ai tin được chứ? Tuyệt đối là chấn động cả thiện hả.

Mọi người biết, nó có khả năng triệu hoán anh linh và Thượng Cổ chiến hồn, cũng không phải tự mình chiến đấu thế nhưng kết quả là quan trọng nhất, nó vẫn còn sống, hai vị tôn giả bị xóa bỏ.

Khu giáo quân tràng nằm ngoài Hoàng Đô trở nên sôi sục, vô tận tiếng bàn luận vang lên, cứ như là nhen lửa vậy.

"Cái tên chết bầm nhà ngươi làm ta lo lắng như gì á, cũng tốt, không có việc gì thì tốt rồi." Hỏa Linh Nhi yêu kiều thướt tha, nàng rất khó hiểu, khó mà tưởng tượng được gì sao Thạch Hạo lại đạt được kết quả như thế.

Một hướng khác, đám sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn đều trở nên căng thẳng, tất cả chẳng nói lời nào, thiếu niên Nhân tộc này chính là trời sinh chuyên khắc chế cường giả Thần sơn ư?

Vân Hi trong lòng vô cùng không bình tĩnh, nhìn về phía trước, mở miệng, muốn nói gì nhưng lại thôi.

"Tên nhóc nhà ngươi quá lợi hại, làm cách nào thế hả?" Ở bên cạnh Vân Hi, Ngân Tuyết nói thầm.

"Nhân Hoàng ban rượu!" Đúng lúc này, từ trung ương Thiên cung có người bước tới, nâng lấy một mân ngọc, bên trên có một ly Cửu Long lưu chuyển chín loại ánh sáng thần, hương rượu nức mũi.

Mọi người biến sắc, ly Cửu Long này không phải cũng có thể dùng được, chỉ có một số ít người mới có thể được ban rượu như thế, ngay cả các hoàng tử cũng chẳng có cơ hội như thế này.

Đây là báo trước điều gì, Thạch Hoàng vừa ý với thiếu niên này ư? Đây quá nửa là người được chọn kế thừa, nghĩ tới khả năng này thì náo động lập tức nổi lên!

"Mặc dù biết người này khẳng định nắm chắc phần thắng thế nhưng tiêu diệt hai vị tôn giả quả thật vẫn khiến cho ta kinh ngạc, ngươi rất nguy hiểm, sau này nhất định phải lưu ý mới được." Thiên Hồ tiên tử đi tới, nụ cười rạng ngời, dung mạo tuyệt thế, điên đảo chúng sinh.

Một bên khác, Nguyệt Thiền tiên tử cũng xuất hiện, nói: "Hắn là đệ tử của Bổ Thiên giáo ta."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.